Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 394

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Trong lòng Yến Thanh lúc này dấy lên nghi ngờ rằng vụ việc có liên quan đến kẻ chủ mưu đứng sau vụ án g.i.ế.c người hàng loạt, nhưng cô không có bất kỳ bằng chứng xác thực nào, tất cả chỉ là phỏng đoán của riêng cô. Vì vậy, cô biết nói gì đây?

Tiểu Trương không giấu nổi vẻ thất vọng hiện rõ trên gương mặt.

Khi cả nhóm chuẩn bị rời đi thì Du Chu vừa hay tới cục cảnh sát. Vì vậy, Trương Tiêu quyết định ở lại đợi bạn trai. Thấy thế, Yến Thanh và Cao Lăng cũng không nỡ bỏ bạn ở lại một mình, đành ngồi chờ cùng cô.

Đúng lúc đó, có mấy cảnh sát áp giải một tên tội phạm vừa bắt được đi vào. Hắn là một kẻ đào tẩu đã lâu, trên người mang nhiều tội danh, hôm nay mới chịu sa lưới.

Vẻ mặt tên tội phạm hung dữ, độc ác, trông không phải dạng dễ dây vào, lại thêm cái tính háo sắc lộ liễu. Vừa vào đến cục cảnh sát, thấy cô gái nào xinh xắn là hắn lại buông lời trêu ghẹo, huýt sáo tục tĩu.

Khi bị dẫn giải qua sảnh chính để đến phòng thẩm vấn, hắn chạm mặt Yến Thanh và Cao Lăng. Thấy Yến Thanh, hắn lập tức nhếch mép cười đầy ẩn ý rồi huýt một tiếng sáo rõ to. Mắt hắn dán chặt vào cô, còn đưa lưỡi l.i.ế.m môi đầy dâm đãng, thầm nghĩ sao trước đây không gặp được "em gái" non tơ thế này, đúng là phí phạm quá.

Yến Thanh lập tức cau mày khó chịu. Ánh mắt cô quét về phía tên tội phạm, trong đáy mắt lóe lên một tia lạnh lẽo sắc bén. Cái nhìn sắc như dao, tưởng chừng có thể khoét rớt tròng mắt của hắn ra ngoài, khiến hắn không thể nhìn thêm được nữa.

Ngay lập tức, tên tội phạm cảm thấy hai mắt đau nhói dữ dội, như thể bị d.a.o cạo lên vậy. Hắn hét lên thất thanh vì đau đớn: "Á! Mắt tôi... Mắt tôi đau quá! A... Á!"

Cùng lúc đó, một cảm giác kỳ quái, ngột ngạt đột ngột ập đến, bóp nghẹt hắn. Nội tạng hắn đau đớn quằn quại như thể bị phình to và siết chặt từ bên trong. Cơn đau khủng khiếp khiến mặt hắn tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra như tắm.

Yến Thanh khẽ giật mình, ánh mắt bất giác hướng về phía Yến Tu Văn đang đứng cạnh tên tội phạm. Cảm giác kỳ lạ vừa rồi... là do anh ta gây ra sao? Toàn thân cô khẽ căng cứng.

Cô không dám chắc nhưng lần nào cái cảm giác này xuất hiện, Yến Tu Văn cũng đều có mặt. Điều này khiến cô không thể không liên tưởng.

Cao Lăng đứng bên cạnh huých nhẹ vào tay Yến Thanh thì thầm: "Thanh Thanh này, tớ đột nhiên thấy chú của cậu cũng đẹp trai phết đấy chứ..." Trước giờ cô nàng vốn không mê kiểu đàn ông rắn rỏi, mạnh mẽ như Yến Tu Văn nhưng sau khi chứng kiến cảnh anh ta lao vào đám cháy cứu người tối qua, tự dưng lại thấy "cảm" được rồi, tim đập nhanh hơn một nhịp.

Yến Thanh liếc nhìn Cao Lăng, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu: "Chú ấy không phải lúc nào cũng đẹp trai sao?”

Cao Lăng cũng ngớ người ra, tròn mắt: "Hả? Ra là cậu thấy kiểu này là đẹp trai hả?"

Cao Lăng luôn cảm thấy cô bạn cùng phòng này của mình rất ít khi hứng thú với chuyện gì, ngay cả chuyện hóng hớt cũng chỉ thỉnh thoảng. Vậy mà bây giờ, chuyện ngắm trai đẹp hay khen ngợi anh chàng nào đó đẹp trai lại được thốt ra từ miệng Yến Thanh. Lúc này đột nhiên nghe thấy từ " đẹp trai" thốt ra từ miệng Yến Thanh, Cao Lăng thực sự kinh ngạc, nhìn Yến Thanh một lúc lâu, như muốn tìm kiếm điều gì đó khác lạ.

Yến Tu Văn đã dẫn tên tội phạm toàn thân đau đớn co giật vào phòng thẩm vấn. Lúc rẽ vào góc, anh ta đột nhiên liếc mắt nhìn Yến Thanh và Cao Lăng một cái. Cái nhìn sắc lẹm này khiến ánh mắt Yến Thanh sững lại, một dự cảm không lành dấy lên.

Cao Lăng đứng bên cạnh lẩm bẩm: "Sao mình có cảm giác hình như anh ta nghe thấy cuộc nói chuyện vừa rồi của chúng ta nhỉ?"

Nhưng cách xa như vậy, làm sao nghe thấy được chứ, trừ khi anh ta không phải người, có tai thần thông, hay sao?

Lời Cao Lăng nói khiến Yến Thanh càng thêm nghi ngờ Yến Tu Văn.

Có lẽ, anh ta thật sự đã nghe thấy...

Đêm đó, trong giấc mơ, Yến Thanh nhập vào một thân thể bé nhỏ tiều tụy, dường như đã c.h.ế.t đói được nửa ngày. Cô lê bước trên đường núi, vừa đi vừa tìm kiếm thức ăn. Vừa trông thấy một lùm cây đầy quả dại, đôi chân nhỏ bé liền khấp khiễng bước vào hái.

Vội vã vốc một nắm quả dại nhét đầy miệng, chẳng cần phân biệt ngọt chua, có độc hay không, miễn sao lấp đầy được cái bụng đang cồn cào vì đói.

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 394