Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 395

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Một người đàn ông trạc ba mươi, khoác trên mình đạo bào, đang tựa vào thân cây, dõi mắt nhìn đứa bé đang bốc từng nắm quả dại có vẻ độc hại vào miệng.

Mười mấy phút trôi qua, thấy đứa bé vẫn không có dấu hiệu trúng độc, vị đạo sĩ khẽ nhướn mày. Xem ra, đây không phải là một đứa trẻ bình thường, quả thực có chút thú vị.

Ông ấy phi thân nhảy xuống, xuất hiện trước mặt Yến Thanh, hắng giọng hỏi: "Nhóc con, cháu từ đâu tới thế?”

Yến Thanh quệt vội nước quả dính bên mép, lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông. Giọng nói rõ ràng còn non nớt nhưng lại buốt giá như băng: "Tránh ra."

Vị đạo sĩ ngẩn người trong chốc lát. Đứa bé này... Ông ấy nhìn kỹ lại, mới kinh ngạc phát hiện thân thể đứa bé đã chết, không rõ linh hồn từ đâu nhập vào. Trong lòng dấy lên sự hiếu kỳ tột độ, không ngờ mình lại không tài nào nhìn thấu được lai lịch của nó.

Đạo sĩ mỉm cười, dò hỏi: "Nhóc con, cháu có muốn thành thần tiên không?”

Ánh mắt Yến Thanh nhìn vị đạo sĩ lập tức trở nên lạnh lùng, tĩnh mịch: "Không muốn."

Nhưng vị đạo sĩ lại càng thêm tò mò, ông đưa tay ra định kéo cô bé lại, nhưng vừa chạm vào đã cảm thấy một trận bỏng rát. Ông vội rụt tay về. Lúc này, cô bé trước mặt đang trừng mắt nhìn ông đầy cảnh giác, cứ như thể ông là một kẻ đại ác không hơn.

Con bé này quả không tầm thường chút nào!

Dưới ánh mắt cảnh giác tột độ của Yến Thanh, đạo sĩ lấy từ trong túi đeo ra một chuỗi chuông nhỏ. Ông khẽ lắc nhẹ, miệng lẩm nhẩm đọc chú...

Yến Thanh lập tức cảm thấy đầu óc mơ mơ màng màng, dường như bị tiếng chuông mê hoặc, thân thể mềm nhũn, yếu ớt đổ gục xuống.

Đạo sĩ vươn tay túm lấy cổ áo Yến Thanh, phi thân bay vút về phía đạo quán trên núi. Ông định bụng sẽ nghiên cứu thật kỹ, xem rốt cuộc đây là yêu nghiệt phương nào đến quấy phá nhân gian.

Khi Yến Thanh tỉnh lại lần nữa, vị đạo sĩ đang ngồi ngay trước mặt, bắt chéo chân, tay cầm điện thoại xem phim, cười ha hả không ngừng.

"Tỉnh rồi à?" Ông ấy tiến về phía Yến Thanh.

Yến Thanh mím chặt môi, kinh ngạc nhận ra những năng lực trên người mình đều đã biến mất.

Vị đạo sĩ cười tủm tỉm: "Đừng nghĩ ngợi nữa, ta đã phong ấn tất cả những năng lực đó trên người cháu rồi. Với cái thân thể nhỏ bé này, làm sao chịu nổi một sức mạnh lớn đến vậy chứ."

"Cháu không sợ thân thể này nổ tung, rồi kéo theo cả cháu cũng tan xác sao?"

Yến Thanh không cảm nhận được chút ác ý nào từ vị đạo sĩ trước mặt, cũng không còn chống cự hay cảnh giác như trước nữa: “Chú là ai?"

Đạo sĩ cười tủm tỉm, theo phản xạ đưa tay sờ cằm nhưng lại nhớ ra mình không có râu. "Cháu và ta có duyên phận. Từ hôm nay trở đi, ta chính là sư phụ của cháu. Ta sẽ truyền thụ toàn bộ tuyệt học của mình cho cháu."

Dưới núi không ít thanh niên lên tìm ông xin học, nhưng ông đều từ chối. Duy chỉ có cô bé này, vừa hợp nhãn ông hơn một chút, lại còn là một tiểu yêu quái không rõ lai lịch.

Khi cô bé hôn mê, ông ấy đã bói cho nó một quẻ. Thật kỳ lạ, rõ ràng là một kẻ ngoại lai nhưng lại cực kỳ hòa hợp với thân thể này, cứ như thể nó vốn dĩ được sinh ra để dành cho cô bé vậy.

Chỉ là thân thể còn quá nhỏ bé, chưa thể chịu đựng nổi sức mạnh to lớn ấy. Nếu không kịp thời phong ấn, cho dù không nổ tan xác mà c.h.ế.t cũng sẽ bị những kẻ tu đạo tâm địa bất chính dòm ngó.

Nói thật, ông ấy cũng muốn xem thử, tiểu yêu quái này lớn lên rồi sẽ thế nào. Đến lúc đó, thả nó xuống núi, chắc chắn sẽ rất thú vị.

Yến Thanh mím môi: "Con không cần."

Vị đạo sĩ lập tức ngẩn người. Lúc này, ông mới phát hiện, tiểu yêu quái trước mặt đang nhìn mình với vẻ mặt đầy chán ghét.

Ông ấy lại cười tủm tỉm, lấy ra chuỗi chuông nhỏ lúc nãy. Yến Thanh lập tức toàn thân căng cứng đề phòng, trừng mắt nhìn ông.

Giống như một con mèo con xù lông, sẵn sàng bổ nhào cắn người bất cứ lúc nào. Vị đạo sĩ đặt chuỗi chuông lên chiếc bàn cạnh bên, chậm rãi nói: "Cái này tặng cháu, coi như là lễ nhập môn khi nhận cháu làm đệ tử."

Sắc mặt Yến Thanh lúc này mới giãn ra đôi chút, nhưng cô vẫn không đưa tay lấy chuỗi chuông.

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 395