Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 409

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Đến cô giúp việc cũng cho nghỉ, rõ ràng là không coi anh ra gì mà!

Đến khi bác quản gia đặt đồ ăn chế biến sẵn đã hâm nóng lên bàn, Yến Trăn lại thấy... ngon đến lạ thường. Mới thoạt đầu còn chê ỏng chê eo đồ ăn sẵn, vậy mà giờ đây anh đã ăn một cách ngon lành.

Nhưng bữa cơm một mình thật tẻ nhạt. Ăn được vài miếng, anh chợt nhớ về mẹ ở phương xa và hai cô em gái.

Nghĩ lại thì đã nửa năm trôi qua họ chưa gặp mặt.

Yến Trăn gọi video, nhưng không phải mẹ mà là Yến Đình Chu bắt máy. Khuôn mặt uy nghiêm của ông hiện lên màn hình, giọng nói trầm thấp đầy uy quyền: "Tìm mẹ con có việc gì?"

Yến Trăn giật mình: "Dạ không có gì quan trọng ạ, con chỉ là..." Nhưng chưa kịp dứt lời, một tiếng "tút" lạnh lùng vang lên, màn hình vụt tắt.

Bác quản gia đứng đó, chứng kiến tất cả, liền lên tiếng an ủi: "Chắc phu nhân vừa hạ cánh không lâu, cần thời gian nghỉ ngơi ạ."

Ngụ ý của bác là, có lẽ Chủ tịch Yến Đình Chu không muốn con trai làm phiền giấc ngủ của vợ nên mới vội vàng ngắt máy.

Sắc mặt Yến Trăn lúc này mới giãn ra đôi chút: "Con cũng đoán vậy ạ." Bác quản gia mỉm cười đề nghị: "Hay cậu chủ gọi điện hỏi thăm hai cô tiểu thư xem sao. Các cô ấy mới đến khách sạn hôm qua, ngày mai mới bắt đầu quay hình mà."

"Hai cô tiểu thư lần đầu tự mình đi xa, hẳn là sẽ thấy nhớ nhà lắm."

Yến Trăn nghe vậy, khẽ gật gù suy tư: "Phải. Hai đứa em còn nhỏ, lần này lại tự mình đi xa như vậy, đúng là nên gọi điện hỏi thăm tình hình. Lỡ chúng nó cảm thấy gia đình không ai quan tâm, chắc chắn sẽ rất tủi thân."

Vừa dứt lời, anh liền gọi video cho Yến Thù. Lần đầu tiên không ai bắt máy, anh kiên nhẫn gọi lại lần nữa... Lần này cuối cùng cũng kết nối được!

Yến Trăn cười tươi hỏi: "Thù Thù, lần đầu tự mình đi xa nhà, em thấy thế nào?"

Không hiểu sao, Yến Thù lại đang nước mắt tèm lem, mặt mũi đỏ bừng.

Yến Trăn ngẩn người: "Em làm sao vậy? Nhớ nhà sao? Ngoan nào, nín đi. Thanh Thanh đâu rồi? Em Thanh đâu?"

Ngay lúc đó, trong màn hình, một bàn tay đưa tới một ly đồ uống. Yến Thù vội nhận lấy, tu liền mấy ngụm lớn, rồi chộp lấy hai tờ khăn giấy lau nước mắt nước mũi. Giọng cô bé vẫn còn hơi nghẹn, nói không rõ ràng: "Không sao, em bị cay thôi mà."

"Nhớ nhà gì chứ, bình thường thôi mà. Có chị ở bên cạnh, có gì đâu mà phải nhớ."

Yến Trăn ngơ ngác: "Hả?" Chỉ thấy Yến Thù xoay camera, trong màn hình lập tức hiện ra một bàn đầy ắp các món thịt, rau cùng nồi lẩu uyên ương đang sôi sùng sục, khói bốc nghi ngút. Rõ ràng vừa rồi Yến Thù đã bị sặc vì lẩu quá cay.

Trong hình, Yến Thanh đang thong thả gắp từng miếng thịt nhỏ ăn. Ngay lập tức, Yến Trăn cảm thấy bát cơm trước mặt mình thật nhạt nhẽo.

Bác quản gia đứng phía sau, suýt nữa thì bật cười thành tiếng.

Nụ cười trên môi Yến Trăn cứng đờ.

Yến Thù lại quay camera về phía mình, hỏi: "Anh gọi có chuyện gì vậy?"

"Không tìm thấy khăn tắm hay không tìm thấy bộ đồ ngủ sao?" Yến Trăn gượng gạo cười: "Không có gì đâu. Hai đứa cứ ăn ngon miệng nhé. Anh cúp máy đây."

Ngay khi cuộc gọi kết thúc, anh quay lại nhìn bác quản gia: "Bác ơi, bác thật sự nhìn ra được là hai đứa nó nhớ nhà ạ?"

Bác quản gia chỉ im lặng, không nói gì.

Yến Trăn lẩm bẩm một mình: "Con thì thấy hai đứa nó chẳng có chút nào gọi là nhớ nhà cả."

Nhìn xem cái bàn đầy ắp đồ ăn kia kìa, nào lẩu, nào thịt nướng, nào cả trà sữa. Hai đứa này e là không phải đi quay show mà là đi du lịch thì đúng hơn.

Bác quản gia nhìn dáng vẻ có chút cô đơn của cậu chủ trước mặt, muốn nói lời an ủi nhưng rồi lại thôi. Một lúc sau, bác mới khẽ lên tiếng: "Cậu chủ, hay để tôi làm thêm món nữa nhé? Trong tủ lạnh vẫn còn thịt bò hầm củ cải đấy ạ."

Nhưng Yến Trăn lại lẳng lặng rút điện thoại ra, tự mình đặt đồ ăn từ bên ngoài.

Ai mà chẳng có đồ ăn ngon để thưởng thức chứ...

Yến Thù đang ăn lẩu ngon lành thì bị ngắt máy. Cô bé đặt điện thoại sang một bên.

Yến Thanh vừa gắp thức ăn cho Yến Thù, vừa ôn tồn hỏi: "Anh cả gọi cho em có chuyện gì không?"

Chính Yến Thù cũng mơ hồ không rõ. Bị khói lẩu làm cay mắt, cô bé chớp chớp liên hồi: "Em cũng không biết nữa. Chắc lại là không tìm thấy quần áo hay đồ dùng cá nhân gì đó thôi mà."

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 409