Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 417

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Cô biết bố mẹ đã đi xa, nhưng sẽ có những người khác tiếp tục gánh vác trách nhiệm và sứ mệnh mà họ luôn nhắc đến. Họ sẽ tiếp nối thời đại thịnh thế mà cô vẫn chưa hiểu đó, cho đến ngày nó thực sự hiện hữu.

Trong màn đêm tĩnh mịch, cánh cửa phòng khẽ bị đẩy mở từ bên ngoài. Một bóng người lặng lẽ lướt vào, từng bước chậm rãi tiến đến bên giường.

Dưới ánh sáng yếu ớt hắt vào từ hành lang, Yến Tu Văn lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt đang say ngủ trước mặt anh. Anh đứng bất động hồi lâu, chỉ lặng lẽ quan sát từng đường nét, nét mặt dịu dàng đến lạ thường.

Sau một khoảng thời gian không biết đã bao lâu, dường như đã đưa ra một quyết định hệ trọng, anh từ từ giơ tay lên. Một luồng ánh sáng xanh lục le lói chiếu vào phòng, nhưng không hề chói mắt. Ngay khoảnh khắc đó, Yến Thanh đang nằm trên giường bỗng mở bừng đôi mắt.

Trong khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, Yến Tu Văn rành rẽ nhìn thấy sự thất vọng sâu sắc ánh lên trong đôi mắt ấy. Tay anh cứng đờ giữa không trung, giọng nói trầm thấp, có chút khàn đi, bật ra: "Em... chưa ngủ."

Yến Thanh mím chặt môi, ngồi bật dậy khỏi giường, đứng đối diện Yến Tu Văn. Cô nhìn chằm chằm vào bàn tay anh, rồi bước lại gần thêm hai bước: "Nếu tôi đã ngủ say, có phải ngày mai tỉnh dậy tôi sẽ biến thành một kẻ ngốc, chẳng còn nhớ gì nữa không?"

Giọng cô lạnh lùng đến thấu xương. Yến Tu Văn mơ hồ cảm nhận được một luồng bất mãn và tức giận cuộn trào trong từng lời nói của cô.

Yến Tu Văn rụt tay về, như bị bỏng: "Anh sẽ không hại em. Nhớ lại những chuyện đó chỉ khiến em thêm gánh nặng mà thôi."

Đối mặt với sự ép sát gay gắt từng bước của Yến Thanh, Yến Tu Văn liên tục lùi lại: "Cuộc sống bây giờ không tốt sao? Em có cha mẹ, có anh trai, còn có một cô em gái thân thiết... Em không cần lo lắng cơm áo gạo tiền, không phải bận tâm bữa trên bữa dưới..."

Nhưng Yến Thanh đã thẳng thừng ngắt lời anh: "Nếu anh cho rằng cuộc sống hiện tại tốt đẹp hơn quá khứ, vậy thì ngày đó cứ để người đã khuất được ra đi thanh thản là được rồi. Anh còn đứng đây làm gì?"

Người c.h.ế.t đi tự nhiên sẽ chuyển thế. Anh lại tìm mọi cách để giữ cô lại đến tận bây giờ. Lời nói và hành động của Yến Tu Văn, trong mắt Yến Thanh, quả thực hoàn toàn mâu thuẫn.

Đôi môi mỏng của Yến Tu Văn mím chặt, không thốt thêm một lời nào.

Điều anh muốn là Yến Thanh của những năm tháng xa xưa, dù chẳng nhớ gì cả, nhưng chỉ cần là chính cô.

Nếu thật sự chuyển thế, vậy thì cô sẽ không còn tồn tại nữa.

Nhưng những điều phức tạp này, anh không cách nào nói cho Yến Thanh đang đứng trước mặt anh biết được.

Thấy Yến Tu Văn im lặng, Yến Thanh thừa hiểu anh ta đã không muốn nói thì có gặng hỏi cũng bằng thừa. Cô lập tức áp sát, đẩy anh ta lùi dần ra khỏi cửa phòng, rồi "RẦM" một tiếng, đóng sầm cửa lại, dứt khoát không chút nương tay. Tiếng "RẦM" vang lên khiến Yến Thù đang đắp mặt nạ xem phim ở phòng bên cạnh giật b.ắ.n mình. Cô ấy vội vàng ngồi dậy, mở cửa hé đầu nhìn ra. Thấy Yến Tu Văn vừa quay lưng, cô ấy liền bất ngờ hỏi: “Chú út, sao chú lại đứng đây thế?”

Nhìn cánh cửa đóng chặt, Yến Tu Văn – hoàn toàn không hay biết Yến Thanh đã nhớ lại được bao nhiêu – trong lòng dâng lên chút khó chịu, chỉ đáp qua loa vài tiếng: “Đi ngang qua thôi.”

Yến Thù liếc mắt nhìn cánh cửa phòng Yến Thanh, lập tức đoán được bảy tám phần, vẻ mặt lộ rõ sự thấu hiểu: "Cháu biết rồi, chắc chắn chú đói bụng làm ồn ào đánh thức chị dậy, nên chị mới giận dỗi thế này."

Chứ không thì sao lại đóng cửa mạnh đến thế chứ? Mọi lần chị ấy đều đóng cửa rất nhẹ nhàng, chưa bao giờ cô ấy thấy chị giận dỗi đến mức này.

Yến Tu Văn vẫn im lặng không đáp.

Yến Thù dứt khoát bước hẳn ra ngoài: "Chú út, hay là cháu nấu gì đó cho chú ăn nhé?”

Vừa nói, cô ấy vừa giơ mã QR nhận tiền qua WeChat ra, cười tủm tỉm, ngước nhìn Yến Tu Văn: "Giá cả phải chăng lắm ạ, chỉ bằng nửa giá chị Thanh Thanh hay tính thôi."

Yến Tu Văn liếc mắt một cái: "Thiếu tiền sao?"

Yến Thù cười: " Đúng là có hơi thiếu một chút ạ."

Tiền bạc thì bao giờ mới là đủ chứ?

Yến Tu Văn lấy điện thoại từ trong túi ra, chuyển khoản thẳng cho Yến Thù một khoản tiền: "Không cần nấu đâu, mau đi ngủ sớm đi." Nói rồi, anh ta xoay người đi lên lầu.

Yến Thù ngẩn người một lát, nhìn tin nhắn chuyển khoản, đôi mắt cong tít lại vì sung sướng, chụt một tiếng, hôn cái chóc lên màn hình điện thoại. Chú út đúng là hào phóng hết sức, đàn ông hào phóng nhất định là đẹp trai nhất rồi!

Cô ấy đưa mắt dõi theo bóng lưng Yến Tu Văn một lúc lâu, cho đến khi anh ta hoàn toàn khuất dạng trên lầu mới không khỏi cảm thán: "Không biết một người như chú út thì sẽ thích kiểu con gái như thế nào nhỉ..."

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 417