“Bà nghĩ mà xem, thằng Lưu Mậu chỉ là một thằng phá gia chi tử, bản thân còn đang nợ nần chồng chất, lấy đâu ra nhiều tiền thế mà mua dây chuyền vàng cho vợ?”
“Nhà lão Lưu thì làm gì có tiền, đều bị thằng con trai này phá sạch rồi, càng đừng nói đến chuyện mua dây chuyền vàng cho con dâu.”
“Bản thân nó chỉ là đứa bưng bê ở nhà hàng, kiếm được mấy đồng bạc lẻ chứ. Chắc chắn là quen đại gia nào bên ngoài, người ta mua cho đấy chứ còn gì!”
Mặt La Viện tái mét. Dây chuyền vàng gì chứ? Sao bà chưa từng thấy con dâu đeo sợi dây chuyền vàng nào bao giờ? Nghe mấy bà lắm chuyện kia vẫn còn đang ngồi lê đôi mách không ngừng, một cơn tức giận ngùn ngụt bốc lên trong lòng La Viện: “Mấy người mà còn dám đặt điều nói xấu nữa, ngày mai con trai con gái mấy người cưới hỏi, tôi sẽ khui hết những chuyện xấu xa của nhà mấy người ra cho cả thiên hạ biết!”
“Để xem con trai con gái mấy người còn lấy vợ gả chồng thế nào!”
Cái khu chung cư này bé tí, ngày thường có chuyện gì mà không ai hay biết cơ chứ?
Chẳng hạn thằng con trai nhà bà Vương kia ba ngày đổi một cô bạn gái, còn làm người ta có bầu, khiến cả nhà gái kéo đến đòi công bằng, ầm ĩ cả lên một dạo.
Hay con gái nhà bà Phùng làm việc bán rượu ở mấy chỗ không đứng đắn, cặp kè với một ông chủ giàu có, làm tiểu tam cho người ta, cuối cùng bị người ta chán chê bỏ rơi, còn bị vợ cả tìm đến tận cửa, túm tóc đánh đấm, cả khu ai mà chẳng biết.
Những chuyện xấu hổ như vậy nhiều không kể xiết.
Mấy người kia nghe La Viện nói vậy, sắc mặt đều hơi khó xử, không dám nói thêm gì nữa.
Sau khi họ đi khỏi, lòng La Viện vẫn cảm thấy khó chịu vô cùng, cứ nghĩ mãi về chuyện sợi dây chuyền vàng của con dâu.
Con dâu mỗi tháng cũng chỉ kiếm được ba nghìn tệ, thường ngày còn phải mua quần áo này nọ, lấy đâu ra tiền mà sắm dây chuyền vàng đắt đỏ chứ. Con trai gần đây mới bắt đầu tìm việc cũng không có tiền mua dây chuyền.
Bà thực sự không thể nghĩ ra sợi dây chuyền vàng mà mấy người kia nói từ đâu mà có.
Cả ngày hôm đó, trong lòng La Viện như có một hạt giống nghi ngờ âm thầm nảy mầm. Nếu không làm rõ mọi chuyện thì bà cứ canh cánh khó chịu không thôi.
Đêm hôm đó, sau khi tắm xong, nhân lúc con dâu Thiên Nhã đang tắm, La Viện lẻn vào phòng của con trai và con dâu, cẩn thận lục lọi trong chiếc túi xách đặt trên bàn trang điểm. Quả nhiên, bà tìm thấy một sợi dây chuyền vàng. La Viện cầm sợi dây chuyền trên tay, lòng dạ rối bời. Thời trẻ bà từng làm nhân viên bán hàng ở tiệm vàng, nhìn trọng lượng này, không dưới mười tám nghìn tệ thì không thể mua được.
Lẽ nào thật sự là có người bên ngoài mua cho cô ta?
Trong lúc đầu óc bà La Viện còn đang rối bời, tiếng bước chân bên ngoài vọng tới. Đang lúc hoảng loạn vì chuyện lục đồ riêng tư bị phát hiện, bà theo phản xạ nấp vội vào tủ quần áo.
Qua khe cửa tủ, bà nhìn thấy chồng mình bước vào.
Khi La Viện còn chưa hết ngỡ ngàng, Thiên Nhã cũng bước theo vào, trong bộ đồ ngủ mỏng tang, gần như xuyên thấu. Vừa vào phòng, cô ta đã bị Lưu Thú đang chờ sẵn ôm chặt lấy.
Đồng tử bà La Viện co rút lại, c.h.ế.t sững trước cảnh tượng kinh hoàng kia!
Thiên Nhã khẽ giãy giụa vài nhịp, tiện tay đóng cửa phòng rồi khóa trái lại. Cô ta xoay người trong vòng tay người đàn ông, giọng õng ẹo giả vờ hờn dỗi, đ.ấ.m nhẹ vào n.g.ự.c Lưu Thú hai cái: "Cửa không thèm đóng, anh không sợ bị người khác nhìn thấy sao?"
Giọng Thiên Nhã nhỏ như tiếng muỗi kêu, nhưng đủ để Lưu Thú nghe thấy. Anh cúi xuống hôn cô ta: "Sợ gì chứ, bà ấy ngủ rồi, với lại không phải trước đây em từng bảo làm thế này mới kích thích sao?"
Thiên Nhã nhột cười khúc khích, cả người nhũn ra trong vòng tay ông ta, mặt đỏ bừng, để mặc Lưu Thú bế bổng lên giường.
Trong tủ quần áo, mặt La Viện trắng bệch, đầu ngón tay bấm chặt vào lòng bàn tay. Nỗi đau thể xác nhói buốt chẳng thấm vào đâu so với nỗi đau xé lòng, sự phản bội chồng chất trong tim bà. Giờ phút này, bà chỉ muốn xông ra, tìm một con d.a.o và đ.â.m c.h.ế.t hai kẻ khốn nạn này!
Hốc mắt bà La Viện cay xè, những giọt nước mắt nóng hổi lặng lẽ trào ra, chảy dài trên đôi gò má khô héo.
Thời gian dường như ngưng đọng. Bà La Viện vẫn đứng bất động trong tủ, cơ thể cứng đờ như một khúc gỗ. Chỉ đến khi hai kẻ đê tiện kia đi vào phòng tắm, bà mới run rẩy đẩy cửa tủ bước ra. Đôi chân bủn rủn, bà ngã khuỵu xuống sàn nhà lạnh lẽo.