Trong phòng tràn ngập thứ mùi hương nồng nặc khiến bà ghê tởm, buồn nôn. Bà La Viện chống tay xuống sàn, gắng gượng đứng dậy. Lau vội những giọt nước mắt còn vương trên khóe mi, bà loạng choạng rời đi, trở về căn phòng của mình như một bóng ma.
Đêm đó, Lưu Thú trở về phòng, leo lên giường và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
La Viện quay lưng về phía người chồng đang say giấc nồng, đôi mắt mở thao láo, hoàn toàn không có chút buồn ngủ nào. Nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, thấm ướt đẫm nửa chiếc gối...
Bà không hiểu, người chồng mà bà đã tận tụy chăm sóc hơn hai mươi năm qua, tại sao lại có thể đối xử với bà tàn nhẫn đến vậy?
Bà càng không hiểu nổi, cô con dâu mà ngày thường vẫn luôn hiếu thảo với bà hết mực, sao lại có thể làm ra chuyện táng tận lương tâm đến thế?
La Viện thao thức suốt đêm. Sáng sớm, bà đứng trước gương trong phòng vệ sinh. Người phụ nữ trong gương mặt đầy nếp nhăn, đôi mắt mờ đục, vô hồn, như một cái xác không hồn.
Khoảnh khắc đó, bà chợt nhớ về dáng vẻ rạng rỡ của mình hai mươi năm về trước.
Giờ đây nhìn vào gương, bà chỉ thấy người trong đó thật xa lạ, một sự xa lạ đến đáng sợ, chưa từng có.
La Viện không hiểu sao mình lại ra nông nỗi này. Nước mắt lại lặng lẽ trào ra. Sống đến cái tuổi đáng lẽ phải được hưởng phúc an nhàn, vậy mà bà vẫn ngày ngày đầu tắt mặt tối lo toan cho cái gia đình mục ruỗng này.
Là một đứa trẻ mồ côi, bà càng đặc biệt trân trọng từng người thân trong gia đình này: Chồng, con trai, con dâu – tất cả đều là báu vật của bà.
Nhưng giờ đây, tất cả niềm tin bấy lâu nay của bà đã hoàn toàn sụp đổ không còn sót lại chút nào.
Cửa phòng vệ sinh đột ngột bị gõ từ bên ngoài, giọng nói ngọt xớt của Thiên Nhã vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ nặng nề của La Viện: "Mẹ ơi, mẹ ở trong đó ạ? Con muốn vào rửa mặt đánh răng."
La Viện vội lau nước mắt, mở cửa ra.
Hai người phụ nữ, một già một trẻ, chen chúc trong phòng vệ sinh để rửa mặt, đánh răng. Chiếc gương phản chiếu hai gương mặt đối lập: một trẻ trung, tràn đầy sức sống; một hằn sâu nếp nhăn của thời gian và sự khắc nghiệt của cuộc đời.
"Mẹ ơi, tối nay con muốn ăn canh cá diếc. Mấy hôm nay con cứ thấy mệt mỏi quá, muốn uống chút canh cá cho lại sức." Thiên Nhã vừa nói vừa đưa tay xoa xoa bả vai.
Nhưng khi cô con dâu giơ tay lên, La Viện thoáng nhìn thấy những dấu vết đáng ngờ lờ mờ in hằn nơi xương quai xanh. Cảnh tượng kinh tởm đêm qua lại hiện về như một thước phim quay chậm trong đầu bà. Bà lập tức thấy buồn nôn kinh khủng, không thể kìm nén được nữa, vội vàng đẩy cửa chạy khỏi phòng vệ sinh.
Tối hôm qua, con trai bà không hề về nhà.
Thiên Nhã nhìn theo bóng lưng La Viện, khóe môi khẽ nhếch, lẩm bẩm một câu: "... Kỳ lạ thật."
Ngày hôm đó, La Viện làm việc mà hồn treo ngược cành cây, đầu óc chỉ quẩn quanh với những hình ảnh kinh tởm ấy. Những chuyện nhỏ nhặt trước kia, sau cái đêm định mệnh ấy, tất cả dường như đã biến chất hoàn toàn. Sự tử tế của chồng hóa ra chưa bao giờ là dành cho bà. Ngay cả quả táo hôm kia, cũng chẳng phải là mua cho bà.
Khi mọi chuyện đã thông suốt, trái tim La Viện như bị hàng ngàn mũi kim châm, rỉ máu. Người thích ăn táo đâu chỉ có mình bà, còn có cả con dâu nữa chứ.
"Dì La, hôm nay dì sao thế? Trông dì có vẻ không khỏe trong người?" Người đồng nghiệp bên cạnh cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng hỏi thăm, khi thấy chiếc máy may của La Viện gãy kim đến lần thứ ba.
Thường ngày dì La đâu có hay gãy kim liên tục như thế.
Chẳng lẽ nhà dì lại có chuyện gì rồi sao?
Lại là thằng con trai mê cờ b.ạ.c ngựa quen đường cũ đấy à? Hay là lại cãi nhau với ông chồng khó tính?
La Viện trong lòng chất chứa đầy uất ức và oán giận, chỉ muốn thổ lộ hết ra nhưng lúc này bà lại chẳng thể thốt nên lời nào, cổ họng như bị ai đó bóp nghẹt.
Người đồng nghiệp thấy bà không muốn nói, trong lòng cũng tự đoán được lại là mấy chuyện phiền lòng trong gia đình. Cô ấy khẽ thở dài: "Dì La, không phải cháu nhiều chuyện đâu nhưng ngày nào dì cũng bận rộn thế này, vẫn nên nghỉ ngơi cho khỏe đi chứ."
"Dì xem người ta kìa, làm việc quá sức, cuối cùng đổ bệnh, lại chẳng có tiền chữa, đúng là lợi bất cập hại. Vả lại, nhà dì đâu phải chỉ mỗi mình dì kiếm tiền, cứ để hai đứa trẻ kia gánh vác đi chứ!"
Cô ấy khuyên nhủ La Viện. Thật tình, mấy năm qua, đến cả người ngoài như cô ấy cũng không thể khoanh tay đứng nhìn thêm được nữa.
Một mình dì phải làm hai công việc, vừa phải chăm sóc cả gia đình. Có một ông chồng suốt ngày than vãn, kiếm chẳng được mấy đồng. Lại thêm thằng con trai khốn nạn nghiện cờ bạc, thua sạch cả nhà cửa. Cưới về cô con dâu, nhìn thì có vẻ quan tâm nhưng thực chất cũng là đứa chẳng mó tay vào bất cứ việc gì.