Tất cả gánh nặng này, cứ thế đè nặng lên đôi vai gầy gò của một mình La Viện.
Người đồng nghiệp không thể nào hiểu nổi, cả cái gia đình đó sao cứ như lũ ma cà rồng chỉ nhăm nhăm bòn rút sức lực và tiền bạc của La Viện.
La Viện khẽ nhếch môi, nụ cười ẩn chứa sự cay đắng: "Không sao đâu, mấy hôm nữa tôi sẽ nghỉ."
Người đồng nghiệp đành thở dài bất lực, biết lời khuyên lúc này chỉ thêm phiền lòng.
Yến Thù lắc đầu. Gia đình La Viện đúng là một nỗi khổ tâm lớn.
Ban đầu cô ấy nhìn Thiên Nhã, còn tưởng là người chu đáo, dịu dàng. Còn Lưu Thú kia tuy bề ngoài hay cãi vã với vợ nhưng ít ra còn nhớ vợ mình thích ăn gì mà mua cho.
Kết quả, người Lưu Thú nhớ đến hoàn toàn không phải La Viện. Hai kẻ đó, căn bản không đáng được gọi là người, chỉ là súc sinh mà thôi.
Nếu là Yến Thù bình thường thì đã lớn tiếng chửi mắng rồi, nhưng lúc này cô chỉ đành im lặng, sợ rằng một lời nói thừa thãi sẽ gây họa cho Yến Thanh và La Viện.
Trên đường tan làm về nhà hôm đó, La Viện vẫn mua rau và thịt ở chỗ cũ nhưng cứ lơ đễnh, mất tập trung. Người phụ nữ bán rau quen mặt với bà, bình thường thế nào cũng phải mặc cả vài câu, nhưng hôm nay bà lại ngẩn người, không nói thêm lời nào.
Người bán rau nhìn bà chằm chằm một lúc: "Hôm nay bà sao thế?"
Trông tinh thần có vẻ không ổn lắm.
La Viện hơi sững người: "Sao bà lại hỏi vậy?"
Người bán rau nói: "Ngày thường bà đâu có ủ rũ như hôm nay, nhà có chuyện gì à?"
La Viện lắc đầu: "Không, chỉ là hôm qua không ngủ được..."
Đang nói chuyện, bên cạnh lại có hai người đến mua rau, xô La Viện sang một bên. Người bán rau cũng không nói chuyện với La Viện nữa, quay sang hỏi khách muốn mua rau gì. La Viện lúc này mới im lặng xách đồ về nhà. Về đến nhà không lâu sau, con trai Lưu Mậu cũng vừa về tới, người nồng nặc mùi rượu, say khướt. Vừa vào cửa đã la lớn: "Thiên Nhã! Thiên Nhã!"
Nhưng Thiên Nhã hoàn toàn không có ở nhà. Lưu Mậu gọi mãi không thấy ai trả lời, bắt đầu mất kiên nhẫn, vớ lấy đồ đạc bên cạnh ném loạn xạ.
La Viện vốn đang bực bội trong bếp liền đi ra, đến đỡ Lưu Mậu. Nhưng tay bà vừa chạm vào cánh tay hắn, đã bị hắn thuận thế đẩy mạnh sang một bên, đầu đập thẳng vào chiếc ghế sofa cạnh đó.
La Viện bị đập choáng váng mặt mày, ôm gáy đứng dậy. Nhìn đứa con trai say đến mức không nhận ra ai trước mặt, bà tức đến đỏ cả mắt.
Đúng lúc này, chiếc điện thoại của Lưu Mậu rơi trên đất reo lên. La Viện tiện tay nhặt lên nghe máy...
"Lưu Mậu! Mẹ kiếp mày mà không trả tiền, ông đây sẽ dẫn người cầm d.a.o đến tận nhà mày chém!" Trong điện thoại vang lên giọng nói giận dữ của một người đàn ông.
Những lời như vậy, La Viện đã nghe không biết bao nhiêu lần... Những ngón tay bà siết chặt điện thoại đến tái mét, không còn chút máu: "Lưu Mậu nợ các người bao nhiêu tiền?"
Người bên kia nghe máy là phụ nữ cũng đoán được là bà mẹ khốn khổ chuyên đi trả nợ thay cho Lưu Mậu: "Cả vốn lẫn lãi năm mươi vạn! Ngày mai là hạn cuối..."
Điện thoại tuột khỏi tay La Viện, rơi xuống đất kêu "loảng xoảng”. Cảm giác như m.á.u trong người bà chảy ngược, lạnh buốt đến tận xương tủy, năm mươi vạn...
Trả xong mười vạn lại đến mười vạn, trả xong hai mươi vạn giờ lại là năm mươi vạn...
Nước mắt lăn dài trên má. Bà chưa bao giờ tuyệt vọng như lúc này, không nhìn thấy một chút hy vọng nào.
Đứa con trai mới hôm nào còn thề thốt sẽ đi tìm việc làm, quay đi quay lại đã nợ đến năm mươi vạn.
La Viện chỉ muốn đánh c.h.ế.t đứa con trai đang say như c.h.ế.t trước mắt. Nhưng bàn tay giơ lên cuối cùng cũng chỉ gắng sức kéo hắn vào cái căn phòng khiến bà ghê tởm, buồn nôn kia.
Bên tai La Viện không ngừng vang vọng con số năm mươi vạn từ cuộc điện thoại vừa rồi.
Năm mươi vạn, bà biết kiếm đâu ra năm mươi vạn bây giờ? Vì tiền, bà đã cày cuốc đến mức kiệt quệ... bà làm gì còn tiền nữa.
Mỗi lời nói trong cuộc điện thoại như một tảng đá khổng lồ đè nghiến lên lồng n.g.ự.c La Viện, khiến bà ngạt thở.