Oán khí trên người La Viện khi chứng kiến kết cục của người chồng đã chuyển thế đột nhiên bật thành tiếng cười. Tốt lắm...
"Hóa ra ông trời vẫn công bằng..."
La Viện thầm thì một mình, nước mắt trào ra từ khóe mắt. Giây phút này, cảm xúc của bà trào dâng không cách nào kiềm chế được nữa.
Yến Thanh chỉ im lặng nhìn bà, thu tay về, cảnh vật xung quanh trở lại bình thường.
Yến Thanh xóa bỏ oán niệm và sát khí mà La Viện lưu lại trong nhà, căn phòng trở lại yên tĩnh lạ thường. La Viện cũng được Yến Thanh tiễn đi. Lúc rời đi, bà hỏi Yến Thanh: " Tôi còn có thể gặp lại họ không?"
Yến Thanh im lặng một lát: "Họ sẽ không gây ảnh hưởng đến cuộc sống của bác sau khi chuyển thế."
La Viện trong lòng đã ngầm hiểu, vậy tức là vẫn sẽ có ngày gặp lại.
Tối hôm đó, trên đường trở về, Yến Thù níu tay Yến Thanh, hỏi: "Chị ơi, lúc nãy chị vẫn chưa kể hết, Thiên Nhã sau khi chuyển thế kia sau này có thật sự sẽ phải gả cho người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đó không?"
Yến Thanh chậm rãi đáp: "Sẽ không." Yến Thù ngẩn người một chút: "Bảo sao lúc nãy chị lại ngừng lại không nói tiếp nữa."
Trên suốt đường về nhà họ Yến, Yến Thù cứ líu lo bên cạnh Yến Thanh không rời, muốn nghe chuyện sau đó...
Thấy Yến Thù quả thực quá đỗi tò mò, Yến Thanh mới từ từ kể ra những chuyện mà cô chưa nói với La Viện...
Cha mẹ Thiên Nhã nhận tiền của một gia đình nọ, định gả cô ta cho một gã đàn ông hơn bốn mươi tuổi, đã ly hôn vợ.
Trong lúc đường cùng, Thiên Nhã bỏ trốn, lạc lõng chạy đến chốn đô thị phồn hoa, kiếm sống bằng cách ăn xin dọc đường. Vì quá đói và lạnh, cô ta gục ngã trên đường, suýt c.h.ế.t cóng, may mắn được La Viện, một sinh viên đại học, cứu giúp.
La Viện với tấm lòng nhân hậu đưa cô ta đến bệnh viện, thấy mùa đông mà cô ta chỉ mặc một bộ quần áo cũ kỹ, không vừa vặn, lại chằng chịt những miếng vá, thấy thương cảm, La Viện đã để lại áo khoác và thanh toán viện phí cho cô.
Sau đó, Thiên Nhã tỉnh lại. Vì không có hộ khẩu, cô ta nói mình là trẻ mồ côi không nơi nương tựa, sống lang bạt nên được trung tâm cứu trợ địa phương thu nhận, làm đủ thứ việc vặt trong trung tâm.
Thiên Nhã bám trụ lại đó, làm đủ thứ nghề mưu sinh, quen một người bạn trai có gia cảnh khá giả, hai năm sau thì kết hôn. Tình cờ một lần, cô ta bị người cùng thôn bắt gặp. Gia đình cô ta ngay trong đêm đó đã kéo đến nhà, lập tức đòi hai trăm nghìn tệ, quấy phá không ngừng, còn báo cảnh sát nói rằng con gái bị bắt cóc.
Chuyện này gây ra một rắc rối lớn đến nhà chồng. Vốn dĩ nhà chồng chưa từng có thiện cảm với Thiên Nhã, vì chuyện này lại càng thêm ghẻ lạnh cô ta hơn. Nhưng cuối cùng họ vẫn đưa cho cha mẹ Thiên Nhã một trăm nghìn tệ, sự việc mới tạm thời dịu xuống.
Đến năm Thiên Nhã ba mươi tuổi, cô ta ngày nào cũng sống trong áp lực khi bị mẹ chồng giục giã chuyện con cái. Thực tế, cô ta cũng nóng lòng muốn có con để đảm bảo vị trí của mình trong gia đình. Đầu tắt mặt tối với việc nhà, lại còn bị mẹ chồng liên tục làm khó dễ. Mới ba mươi tuổi mà đôi khi nhìn vào gương, cô ta cảm thấy mình như già đi cả chục tuổi.
Và đúng vào năm ba mươi tuổi này, chồng cô ta dẫn về một người phụ nữ đang mang thai đưa về sống chung nhà. Thiên Nhã ngày ngày làm loạn cả nhà nhưng người phụ nữ kia được chồng và mẹ chồng che chở, dù có gây rối đến đâu cũng chẳng ích gì, đành bất lực nhìn người phụ nữ đó sinh con.
Chưa đầy hai năm sau, hai người ly hôn. Thiên Nhã không còn chốn dung thân, đành quay về nhà mẹ đẻ nương nhờ. Nửa đời còn lại, cô ta luôn phải chịu đựng, gánh vác cho cha mẹ ruột và cậu em trai chỉ biết ăn bám.
Yến Thù tò mò không kìm được hỏi: "Vậy còn La Viện thì sao? Sau này La Viện thế nào?” Yến Thanh khẽ cười, dùng ngón tay thon dài gõ nhẹ vào chóp mũi Yến Thù: "Tự đoán đi."
Trên đường về nhà họ Yến, Yến Thù vẫn cứ quấn lấy tay Yến Thanh, ngáp ngắn ngáp dài.
Nhưng trong lòng Yến Thanh lại đang nghĩ chuyện khác. Lần đầu gặp Yến Thù, vận hạn của cô bé có lẽ sẽ ứng vào năm nay, tính ra cũng chẳng còn bao lâu nữa. Cô chỉ lo lắng, không biết Yến Thù có vượt qua được không.