Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 432

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

La Viện hơi sững người, không ngờ Yến Thanh lại nói vậy: "Thật sự có thể sao?"

Yến Thù đứng bên cạnh cũng tò mò nhìn sang Yến Thanh. Cô thấy chị mình khẽ gật đầu...

"Có thể."

Giọng Yến Thanh hơi trầm xuống, âm lượng không lớn nhưng La Viện lại nghe rõ mồn một.

Yến Thù hiếu kỳ dõi theo. Đây là lần đầu tiên cô nghe chị gái nói có thể xem tình hình hiện tại của những người đã đầu thai chuyển kiếp.

Đã mấy năm trôi qua rồi, chắc họ cũng đã được vài tuổi rồi nhỉ?

Nhưng mà, chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến tu vi hay đạo hạnh gì đó của chị mình sao?

Yến Thù có chút lo lắng trong lòng, vừa định cất lời hỏi thì thấy Yến Thanh thi triển pháp thuật. Theo sau ánh lửa mờ ảo lóe lên, cảnh vật xung quanh tức thì tan biến, hòa vào một không gian khác...

Gió núi ban đêm thổi đặc biệt mạnh mẽ. Một đôi vợ chồng gánh vác đồ đạc nặng nhọc trở về nhà.

Trong căn nhà tồi tàn, hai đứa trẻ đang chơi đùa, một trai một gái. Cô bé trông khoảng năm, sáu tuổi, cậu bé nhỏ hơn một chút, chừng bốn tuổi.

Căn nhà chỉ có duy nhất một ngọn đèn dầu lúc tỏ lúc mờ, không đủ soi sáng xung quanh. Vừa thấy bố mẹ về, cậu bé liền chạy tới, kêu đói đòi ăn. Đôi vợ chồng lấy từ trong giỏ ra hai cái bánh nướng chay đơn giản mua ở chợ hôm nay, dúi vội vào tay con trai.

Cô bé nhìn em trai, ánh mắt đầy ngưỡng mộ xen lẫn thèm thuồng. Em khẽ l.i.ế.m môi nhưng chỉ dám cầm lấy chiếc bánh ngô hấp đã nguội cứng trên bàn để ăn.

Em dè dặt liếc nhìn em trai, biết rằng bố mẹ chỉ thương con trai hơn, còn mình thì bị bỏ mặc...

Chỉ có em trai mới có trứng để ăn, chỉ có em trai mới được ăn bánh nướng, còn mình chỉ là đứa con gái vô dụng.

Mặc dù không hiểu "đứa con gái vô dụng" nghĩa là gì nhưng em biết, nếu đụng vào đồ của em trai, bố mẹ sẽ đánh mình. Em không muốn bị đánh, sẽ đau lắm.

La Viện nhìn cảnh tượng này. Tuy cô bé còn nhỏ, chưa phát triển hoàn thiện nhưng vì ngũ quan quá đỗi tương đồng nên không khó để đoán ra đó chính là Thiên Nhã.

Yến Thanh chậm rãi cất lời: "Vì nghèo khó, cộng thêm sự thiên vị rõ rệt của cha mẹ, con bé chưa bao giờ được dùng đồ tốt, không nhận được tình thương từ đấng sinh thành, ngay cả em trai cũng đối xử tệ bạc với nó."

"Cả gia đình đều coi nó là điềm gở, cho rằng chính vì nuôi nó mà nhà cửa mãi không ngóc đầu lên được. Nó không được đi học tiểu học, không có cơ hội học cấp hai. Đợi đến khi nó lớn hơn một chút, người nhà sẽ ép gả nó cho một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi với giá ba mươi nghìn tệ."

La Viện mấp máy môi nhưng không nói nên lời.

Gương mặt ngây thơ của cô bé, đôi mắt đó pha lẫn cả sự mong đợi, thất vọng và cả nỗi sợ hãi.

Yến Thanh bình tĩnh kể về cuộc đời tiếp theo của Thiên Nhã, oán khí bao trùm người La Viện cũng dần dần tan biến từng chút một.

"Sau đó thì sao?" Bà hỏi, giọng khẽ run.

Yến Thanh khẽ mím đôi môi mỏng: "Còn quan trọng sao nữa?"

La Viện hồi lâu không cất lời.

Yến Thù đứng bên cạnh nhìn rất rõ. La Viện dù có hận Thiên Nhã đến đâu nhưng khi nhìn thấy đứa trẻ chưa đầy mười tuổi trước mắt này cùng với tương lai nghiệt ngã của nó, cuối cùng bà cũng mềm lòng.

Yến Thanh từ từ giơ tay lên, cảnh tượng xung quanh lại thay đổi một lần nữa...

Lưu Mậu ở kiếp này đã hơn ba mươi tuổi, liên tiếp khởi nghiệp thất bại. Cha của hắn ngày ngày la cà ở những nơi ăn chơi, đốt sạch gia sản, nợ nần chồng chất, phải trốn nợ khắp nơi. Cuối cùng bị chủ nợ tìm đến tận nhà, hắn trèo qua ban công bỏ chạy nhưng không may bị ngã, liệt nửa người. Vì không trả nổi viện phí, cuối cùng c.h.ế.t ở đầu đường xó chợ trong sự khinh bỉ của mọi người.

Yến Thanh chậm rãi nói: "Nợ kiếp trước, kiếp này trả."

La Viện mấp máy môi, muốn hỏi tại sao nhưng cuối cùng vẫn không thốt ra lời nào. Đó đã không còn là con trai của bà nữa rồi.

Yến Thanh vừa giơ tay, cảnh tượng lại thay đổi một lần nữa. Một con trâu già bị cột ngoài ruộng, quần quật cày đất không quản ngày đêm, mệt đến thở hổn hển nhưng vẫn phải làm việc.

Người chủ nhà gặp chuyện không thuận lợi, thỉnh thoảng lại trút giận lên con vật đáng thương này.

Mang theo nỗi khổ cực đó, con trâu già cuối cùng c.h.ế.t vì bệnh tật, lại một lần nữa đầu thai vào kiếp khổ sai, trong vòng luân hồi vô tận, chịu cảnh lao lực triền miên, hứng chịu đủ mọi sự đối xử tàn tệ.

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 432