Yến Thù nghi ngờ nhìn chằm chằm Yến Trăn, ánh mắt sắc như dao: "Trông anh lạ lắm."
Vẻ mặt Yến Trăn cứng đờ, thoáng giật mình. Anh chợt nhớ đến chuyên ngành của cô em gái mình... liền vội vàng thu lại biểu cảm trên mặt, chống chế: "Lạ gì mà lạ. Em cứ nghĩ linh tinh thôi. Đừng có lúc nào cũng áp dụng mấy thứ trường dạy lên người anh chứ!"
Từ hồi Yến Thù theo học chuyên ngành này, cứ về nhà là lại xem anh như một nghi phạm, tỉ mỉ nghiên cứu mọi hoạt động tâm lý qua từng biểu cảm vi mô.
Yến Thù thừa hiểu Yến Trăn rồi, bình thường anh đâu có hành xử kỳ lạ như vậy. Chắc chắn bên ngoài đang có chuyện gì đó mờ ám.
Đúng lúc này, ngoài cổng, cặp vợ chồng nóng ruột đã phần nào đoán được ý đồ ngăn cản của chàng trai trẻ, liền không kìm được mà hét lớn vào trong khu biệt thự nhà họ Yến: "Chúng tôi chỉ đến tìm con gái thôi! Các người không được tước đoạt quyền tìm lại con ruột của chúng tôi!"
"Các người giấu con bé đi là phạm pháp!"
Những tiếng la hét dữ dội đó cũng vọng đến tai Yến Thanh đang ở trong sân. Cô đứng dậy, bước ra.
Yến Thù lập tức cảm thấy kỳ quái, đâu ra loại phụ nữ chanh chua, đanh đá đang la lối ầm ĩ bên ngoài vậy?
Cô định lách qua Yến Trăn để ra mở cổng, xem thử ai đang làm ồn ào đến mức gây ảnh hưởng đến sự yên tĩnh của cả khu phố, sao mãi không thấy bảo vệ tới đuổi đi.
Cô vừa nhấc chân thì đã bị Yến Trăn siết chặt lại.
Yến Trăn mím chặt môi mỏng, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy: "Đừng đi."
Giọng anh trầm xuống, khiến Yến Thù có chút hoang mang và ngạc nhiên. Đúng lúc này, người phụ nữ bên ngoài lại hét lên và lần này, bà ta gọi thẳng tên Yến Thù.
"Yến Thù, bố mẹ là cha mẹ ruột của con đây! Con mau ra mở cửa đi, bố mẹ là cha mẹ ruột của con mà..."
"Bố đây con ơi..."
Chân Yến Thù như mọc rễ cắm chặt xuống đất, tai cô ù đi.
Trong khoảnh khắc, không một ai đi mở cửa, tất cả chỉ đứng đó nghe tiếng người bên ngoài gào gọi.
Lúc nhỏ, không phải Yến Thù chưa từng nghĩ cha mẹ ruột của mình là người thế nào, tại sao lại bỏ rơi mình. Ngay cả chuyện của Đào Ứng Thải trước đây, cô cũng đã từng nghĩ đến.
Nhưng về sau này, cô không còn nghĩ đến những chuyện đó nữa, vì nhà họ Yến chính là nhà của cô, gia đình cô ở đây.
Vậy mà bây giờ lại có hai người tự xưng là cha mẹ cô xuất hiện ngay ngoài kia, đang gào gọi không ngừng. Đầu óc cô lúc này trống rỗng, hoàn toàn không thể suy nghĩ cũng không biết có nên ra mở cửa gặp họ hay không. Yến Trăn siết c.h.ặ.t t.a.y Yến Thù: "Đây mới là nhà của em. Cha mẹ của em vẫn đang ở nước ngoài."
Nếu cặp vợ chồng kia muốn giành lại em, anh ấy thậm chí còn chưa nghĩ ra được đối sách nào.
Đúng lúc này, Yến Thanh đi tới, bật màn hình chuông cửa lên. Hình ảnh cặp vợ chồng hiện lên rõ ràng, giọng cô lạnh lùng, dứt khoát: "Yến Thù không có ở đây."
Lúc này Yến Trăn mới kéo Yến Thù đến bên cạnh Yến Thanh.
Yến Thù nhìn hai người trên màn hình, trông họ có vẻ già dặn hơn cha mẹ nuôi của cô một chút. Gần như ngay khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt họ, cô đã chắc chắn rằng người bên ngoài đúng là cha mẹ ruột của mình.
Ngũ quan rất giống cô.
Cô không nói gì, chỉ im lặng nhìn, bởi vì đối với cô, hai người bên ngoài trông thật xa lạ...
Nghe thấy lời Yến Thanh, cặp vợ chồng bên ngoài càng sốt ruột hơn: "Cô bé, cháu cứ cho chúng tôi gặp con gái một lát đi. Chính cháu cũng từng bị lạc từ nhỏ, hẳn cháu phải hiểu tâm trạng của chúng tôi chứ..."
Nhưng Yến Thanh vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh: " Tôi đã nói, con bé không có ở đây."
Người phụ nữ cũng nghe ra được, đám người nhà họ Yến này rõ ràng là không muốn cho bà ta gặp con gái ruột! "Các người đừng có khinh người quá đáng! Con gái là của tôi, tôi có quyền tìm lại con bé! Các người còn không cho tôi gặp nó, chúng tôi sẽ báo cảnh sát, để cảnh sát đến xử lý chuyện này!"
Nhìn người phụ nữ trên màn hình, vẻ mặt hung hăng gần như muốn xông vào, Yến Thù bỗng thấy lòng mình nặng trĩu, khó chịu.