"Em trai nào?"
Lý Tường đứng bên cạnh, thấy vẻ mặt Yến Thù không vui, vội vàng giải thích: "Nó nhỏ hơn con vài tuổi, rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện, lúc nào cũng nói muốn có một người chị gái..."
Yến Thù khẽ mím môi, lắng nghe hai vợ chồng không ngừng giải thích, sắc mặt cô càng lúc càng sa sầm: "Tại sao ban đầu không nói?"
Bởi vì những người đến tìm cô chỉ có cặp cha mẹ ruột trước mặt này, cô vẫn luôn đinh ninh rằng họ không có đứa con nào khác.
Lý Tường thở dài: "Sức khỏe của Xương Nhi không tốt, phải nằm viện liên tục. Lúc trước vội vàng tìm con nên cũng không kịp nói cho con biết..."
Thấy con gái rõ ràng không vui, bà ta vội chuyển chủ đề: "Chúng ta vào trong xem thử trước đã nhé?"
Yến Thù dù trong lòng khó chịu nhưng đã đến đây rồi, cũng đành miễn cưỡng đi theo vào.
Cô vừa theo hai người vào bệnh viện, Yến Trăn đã đuổi tới ngay sau đó. Nhìn biển số xe của nhà họ Hà, rồi lại nhìn bệnh viện trước mặt, anh nhíu chặt mày. Hai người này đưa Thù Nhi đến đây làm gì?
Chẳng lẽ đến để xét nghiệm ADN?
Vừa nghĩ vậy, Yến Trăn lập tức thấy khó chịu. Chính họ là người vội vã đến nhận con gái, nếu đã nghi ngờ thì thà đừng nhận ngay từ đầu, làm xét nghiệm ADN làm gì?
Anh xuống xe, đuổi theo vào bệnh viện, thầm nghĩ: Người nhà họ Hà này đúng là quá đáng.
Khi vào trong bệnh viện, đến phòng bệnh của Hà Dĩ Xương, hai vợ chồng phát hiện giường trống trơn thì biến sắc. Tìm khắp nơi không thấy con trai đâu, họ vội vàng tìm bác sĩ, y tá hỏi: "Con trai tôi đâu rồi!"
Trước đây, khi tình hình Hà Dĩ Xương khá hơn, cậu bé cũng thường rời phòng bệnh đi dạo trong bệnh viện nên lần này không thấy, y tá đi kiểm tra phòng còn tưởng cậu bé sắp về.
Thế nhưng đã lâu như vậy mà vẫn chưa về, y tá cũng sốt ruột, đi tìm khắp nơi.
Hà Vĩ hơi sốt ruột, thấy bác sĩ liền kéo lại nói: "Bác sĩ, đây là con gái tôi, sức khỏe rất tốt. Xin hỏi hôm nay có thể tiến hành xét nghiệm tương thích ngay được không?"
Nghe thấy vậy, Yến Thù nhíu chặt mày, cảm thấy có gì đó không ổn, hỏi: "Xét nghiệm tương thích gì?"
Bác sĩ lập tức nhìn Yến Thù: "Cô không biết chuyện à?"
Yến Thù nhìn Hà Vĩ và Lý Tường, nghiêm mặt hỏi lại: "Xét nghiệm tương thích gì?"
Hai người vốn định để Yến Thù gặp con trai trước, đợi con gái biết bệnh tình của em trai mà mềm lòng, rồi nhân đó nửa dụ dỗ nửa ép buộc làm luôn xét nghiệm tương thích. Nhưng giờ con trai đã biến đâu mất, con gái lại có vẻ không kiên nhẫn muốn rời đi. Thế nhưng đã đến bệnh viện rồi, làm sao có thể để cô ấy thoát đi dễ dàng?
Lúc này, hai người đành phải nói thật: "Xương Nhi bệnh nặng lắm, bác sĩ nói cần phải ghép thận nhưng mãi vẫn chưa tìm được người có thận tương thích..."
"Bố bị viêm gan B nên không phù hợp, mẹ con sức khỏe trước giờ không tốt cũng không phù hợp..."
Hà Vĩ giải thích, còn Lý Tường đứng bên cạnh đã sớm đi theo y tá tìm con trai rồi, chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm đến cuộc nói chuyện này nữa.
Lúc này, Yến Thù chỉ cảm thấy m.á.u trong người như ngưng lại, cơ thể lạnh toát. Từng lời nói bên tai như tiếng kim loại vang vọng, lạnh lùng đập vào đầu óc cô.
Cô ấy nhếch môi cười khẩy một tiếng, giọng điệu đầy tự giễu và mỉa mai: "Hóa ra tìm tôi về chỉ là để cứu con trai hai người thôi sao?"
Cô nhìn cặp vợ chồng trước mặt, đến lúc này cô mới vỡ lẽ tại sao hơn mười năm qua họ không tìm mình, mà bây giờ lại đột ngột xuất hiện.
Vậy mà cô còn tưởng rằng họ thật sự muốn nhận lại đứa con gái này.
Nếu không phải vì không tìm được người hiến thận phù hợp, e rằng cả đời này họ cũng sẽ không tìm đến cô.
Thật nực cười!
Hà Vĩ nhìn dáng vẻ của Yến Thù, trong lòng nóng như lửa đốt, chỉ sợ cô ấy không chịu làm xét nghiệm tương thích. Ông ta tiến lên định kéo tay cô nhưng bàn tay đưa ra lại bị né tránh.
Yến Thù nhìn người đàn ông tự nhận là cha ruột mình trước mặt, lạnh lùng hỏi: "Năm đó, có phải chính hai người đã vứt bỏ tôi không?”
Nếu không thì tại sao chú út lại nói hoàn toàn không có hồ sơ báo án nào liên quan?