Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 449

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Có cha mẹ nào mất con lại không báo cảnh sát chứ? Trừ phi, đứa trẻ đó vốn dĩ là do chính họ vứt đi nên đương nhiên sẽ không báo án.

Nghe Yến Thù nói vậy, Hà Vĩ đứng sững lại, nói lắp bắp: "Thù Nhi... Chúng ta cứ xét nghiệm trước đã, chuyện gì rồi nói sau..."

Ông ta tiến tới chụp chặt lấy tay Yến Thù. Lúc này, việc quan trọng nhất là xét nghiệm.

Yến Thù dùng sức hất mạnh tay Hà Vĩ ra. Nghe câu đó, ánh mắt cô nhìn ông ta tràn đầy vẻ chán ghét: "Xét nghiệm cái quái gì!"

Cô quay người bỏ đi nhưng lại nghe tiếng Hà Vĩ hét lên từ phía sau: "Đó là em trai ruột của con đó!"

Nhưng Yến Thù không hề ngoảnh đầu lại, giọng nói lạnh lùng, thái độ càng thêm xa cách: " Tôi chỉ có anh trai và chị gái, không có em trai."

Nhìn Yến Thù rời khỏi phòng bệnh, Hà Vĩ nóng nảy kéo tay vị bác sĩ: "Bác sĩ, đó là con gái tôi, xin ông mau đưa con bé đi xét nghiệm ngay..."

Bác sĩ nhíu mày đáp lại: "Hai vị nên bàn bạc kỹ lưỡng rồi đưa ra quyết định sớm đi."

Tình hình bệnh nhân không thể chần chừ thêm được nữa.

Lúc này, Yến Thù chạy ra khỏi phòng bệnh, lòng ngập tràn tức giận và thất vọng tột cùng. Dù ban đầu cô không đặt nhiều kỳ vọng vào họ, nhưng Yến Thù cũng không thể ngờ bố mẹ ruột của mình lại tệ đến mức này.

Cô ngồi bệt xuống hành lang, ôm lấy đầu gối. Yến Thù tự nhủ không được phép khóc vì hai kẻ xa lạ, nhưng dòng lệ vẫn cứ tuôn rơi không ngừng.

Đúng lúc này, một giọng nam non nớt vang lên: “Chị ơi, chị sao thế ạ?"

Nghe thấy giọng nói này, Yến Thù hơi sững lại, ngước đôi mắt đỏ hoe lên. Cô thấy một cậu bé mặc bộ đồ bệnh nhân, sắc mặt hơi tái nhợt, trông khoảng hơn mười tuổi đã ngồi xổm trước mặt cô từ lúc nào không hay.

Hà Dĩ Xương lấy khăn giấy từ túi áo của mình ra đưa cho Yến Thù.

Nhận lấy khăn giấy, Yến Thù có chút ngượng ngùng. Trốn ở hành lang khóc mà lại bị một cậu bé nhìn thấy. Lau đi những giọt nước mắt còn sót lại, cô nhìn cậu bé hỏi: "Em trai, sao em lại ở đây một mình?”

Hà Dĩ Xương chớp mắt mấy cái, rồi ngồi xuống cạnh Yến Thù, thở dài một hơi: "Em không muốn ở trong phòng bệnh nữa.”

Yến Thù tò mò hỏi: "Em ở đây bao lâu rồi?"

Hà Dĩ Xương: "Hơn một năm rồi ạ, trước đó em ở bệnh viện khác."

Yến Thù "Ồ" một tiếng, không biết nói gì hơn nữa. Tâm trạng chùng xuống bị cắt ngang, nước mắt cô cũng vì thế mà ngừng rơi.

Một lúc sau, Hà Dĩ Xương đột nhiên hỏi: "Chị ơi, chị có sợ c.h.ế.t không?”

Nghe câu hỏi này, Yến Thù kinh ngạc nhìn cậu bé trước mặt. Còn nhỏ tuổi như vậy, sao có thể hỏi một câu như thế chứ?

"Chắc là có sợ." Cô đáp.

Thật ra vì chưa từng trải qua cái chết, cô cũng không biết liệu mình có thực sự sợ hãi hay không.

Tâm trạng Hà Dĩ Xương có chút chùng xuống, nhưng chỉ một lát sau, vẻ u buồn ấy lại chợt tan biến.

Cậu bé nói: "Em cũng sợ chết."

"Em còn chưa học xong, bộ đề kiểm tra lần trước cũng chưa làm hết, còn hẹn với bạn bè đi chơi mà cũng chưa đi được...

Cậu bé nhìn thẳng về phía trước nhưng chẳng biết đang nhìn gì, trước mắt chỉ là một bức tường trắng.

Yến Thù lắng nghe cậu bé nói từng câu từng chữ. Không hiểu sao, rõ ràng chỉ là một đứa trẻ hơn mười tuổi, nhiều nhất cũng chỉ học lớp sáu, lớp bảy gì đó nhưng lại cho người ta cảm giác vô cùng chín chắn, hiểu chuyện.

Trong lời nói của cậu tràn ngập sự nuối tiếc, dường như em cảm nhận được mình sẽ chẳng còn cơ hội để thực hiện những điều đó nữa.

Yến Thù không kìm được hỏi: "Bệnh của em... nặng lắm sao?"

Hà Dĩ Xương gật đầu rồi lại lắc đầu: "Em cũng không biết nữa. Mọi người đều nói em sẽ bình phục, nhưng em lại thấy cơ thể mình ngày càng yếu hơn."

Nhất là khi ở trong phòng bệnh, nhìn từng đợt người nhập viện, rồi lại nhìn những chiếc giường trống không, lòng cậu lại càng nặng nề, khó chịu.

Nhất thời, Yến Thù không biết nên mở lời an ủi cậu bé như thế nào.

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 449