Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 450

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

“Chị ơi, chị đang buồn chuyện gì ạ?" Hà Dĩ Xương chống cằm nhìn Yến Thù, vừa rồi cậu thấy chị khóc thảm lắm.

Yến Thù lắc đầu: "Không có gì, chỉ là gặp phải mấy người không ưa thôi."

Dù trong lòng không vui, bức bối khó chịu nhưng cậu bé trước mặt còn đang mang bệnh, cô cũng không muốn làm phiền cậu bé ấy thêm.

Nhưng Hà Dĩ Xương dường như cảm nhận được tâm trạng của Yến Thù. Cậu bé ngập ngừng một lát, rồi lại lấy từ trong túi ra một tờ khăn giấy, cẩn thận đặt lên đùi rồi tỉ mỉ gấp lại. Yến Thù tò mò nhìn sang, cuối cùng phát hiện cậu bé đã gấp xong một chú thỏ nhỏ.

Hà Dĩ Xương nhét chú thỏ nhỏ vào tay Yến Thù, cười nói: "Tặng chị."

Cậu bé đứng dậy, phủi phủi bụi bám trên quần áo rồi định rời đi.

Yến Thù nhìn chú thỏ giấy mỏng manh, mềm mại trong tay, lòng cô mềm nhũn hẳn đi. Vết thương lòng ban nãy dường như được một bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng xoa dịu. Cô đột nhiên cất tiếng: "Em nhất định sẽ khỏe lại thôi."

Hà Dĩ Xương quay đầu lại, mỉm cười: "Cảm ơn chị."

Lúc này Yến Thù mới phát hiện cậu bé có răng khểnh.

Cậu bé vừa đi không lâu, cửa cầu thang lại mở ra, tiếng bước chân nặng nề vang lên. Yến Thù tưởng có người đến hút thuốc, vừa đứng dậy định rời đi thì đột nhiên bị một vòng tay siết chặt.

Yến Thù giật mình, theo phản xạ liền giãy giụa nhưng giọng nói của Yến Trăn đã vang lên bên tai: "Đừng buồn nữa, đừng buồn."

"Bọn họ mà còn dám đến nữa, anh sẽ bảo chú Đức đuổi thẳng cổ bọn họ, rồi báo cảnh sát nhờ chú út bắt hết lại, kiện họ tội cố ý bỏ rơi con cái."

Anh vừa hỏi y tá mới tìm được đến phòng bệnh, lúc đến nơi vừa hay nghe thấy đôi vợ chồng kia nhắc đến chuyện năm xưa. Thậm chí còn đang bàn tính chuyện hỏi bác sĩ tỉ lệ tương thích giữa chị gái và em trai. Tức đến nỗi anh xông thẳng vào, chửi cho một trận, văng ra hết thảy những lời tục tĩu mà cả đời anh chưa từng thốt ra.

Nếu không vì sợ phạm pháp, anh đã nhào vào đ.ấ.m cho cái lão đàn ông mặt dày vô sỉ đó một trận ngay tại chỗ rồi. Sao lại có người trơ trẽn đến thế chứ!

Chỉ vì mấy lời nhảm nhí, vô căn cứ của một lão thầy bói mà nỡ lòng vứt bỏ đứa con gái ruột bé bỏng mới vài tuổi đầu. Lòng dạ gì mà độc ác đến thế! Giữa mùa đông cắt da cắt thịt, tháng Chạp rét căm căm, nếu năm đó bố mẹ không đi tìm mà vô tình ngang qua đó, nhặt Thù Nhi về đưa đến bệnh viện, thì ở cái nơi hoang vắng không một bóng người ấy, không biết con bé có còn sống sót để đứng đây không.

Suốt mười mấy năm qua, họ chưa từng có lấy nửa phần áy náy, hối hận. Nay lại tìm đến, cũng chỉ vì muốn cứu đứa con trai quý tử của họ.

Sao lại có loại người vừa trơ trẽn, không biết xấu hổ, lại vừa độc ác đến tận xương tủy như vậy chứ?

Đứa con trai bệnh tật của họ bây giờ, chính là quả báo nhãn tiền cho những việc thất đức mà hai kẻ đó đã gây ra!

Yến Trăn càng nghĩ càng thấy khó chịu, lẽ ra anh phải ghi âm lại cuộc nói chuyện đó. Đôi vợ chồng kia thật sự quá mức đáng ghét!

Yến Thù vốn dĩ đã ngừng khóc, nhưng khi được Yến Trăn ôm chặt vào lòng an ủi, khóe mắt cô lại cay xè, nước mắt không kìm được tuôn rơi lã chã, thấm ướt cả vạt áo của anh.

Tiếng nức nở nghẹn ngào bị đè nén ấy khiến Yến Trăn đau nhói. Anh nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng cô: "Khóc đi em, khóc cho thật đã rồi chúng ta về nhà..."

"Bố mẹ vẫn đang đợi chúng ta ở nhà..."

Trong khoảnh khắc tâm trạng chạm đáy, một cái ôm tưởng chừng giản đơn lại hóa thành điểm tựa vững chãi, mang đến nguồn sức mạnh to lớn.

Yến Thù khóc một lúc lâu, sau đó dụi mặt vào vạt áo của Yến Trăn mấy lượt cho khô ráo rồi mới ngẩng đầu lên nhìn anh: "Sao anh lại ở đây?"

Cô nhớ rõ lúc mình rời khỏi nhà, Yến Trăn hẳn vẫn còn đang say giấc nồng. Yến Trăn lập tức bực dọc nói: "Còn không phải tại em thì tại ai? Anh vừa mới tỉnh giấc, mặt còn chưa rửa, bữa sáng còn chưa kịp động, đã thấy em chạy theo hai người kia ra ngoài rồi. Dạo này đầu óc em có vấn đề hay sao mà cứ ngơ ngác, lơ ngơ thế? Em không biết suy nghĩ à, hai người đó có phải người tốt lành gì đâu mà em cứ tin tưởng đi theo?"

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 450