"Em không sợ bị người ta lừa bán đi sao?"
Vừa nói, anh vừa dùng ngón tay chọc nhẹ vào trán Yến Thù, vẻ mặt vẫn còn đầy bực bội.
Anh thật không tài nào hiểu nổi, bình thường con bé thông minh lanh lợi là thế, cớ sao cứ đụng phải chuyện cha mẹ ruột là lại trở nên ngớ ngẩn như vậy.
Xem kìa, chẳng phải suýt nữa đã bị người ta lừa bán rồi còn gì.
May mà em ấy vẫn chưa ngốc hẳn, chứ cứ đ.â.m đầu vào làm xét nghiệm hay thậm chí là phẫu thuật mà không ai hay biết thì có chuyện gì xảy ra cả nhà cũng khó mà xoay sở kịp.
Cú chọc này của Yến Trăn rõ ràng có lực, như muốn khắc sâu vào tâm trí Yến Thù. Yến Thù ôm trán, bĩu môi: "Em đâu có ngốc đến vậy chứ."
Cô vốn dĩ đã có lòng cảnh giác cao độ, lại còn biết đôi chút võ vẽ, nếu không thì sao dám đi theo họ được chứ.
Yến Thù nhìn Yến Trăn đang đứng trước mặt mình một lúc lâu, khẽ lẩm bẩm: "Hôm nay, trông anh mới thực sự giống một người anh trai..."
Bình thường anh ấy cứ như một đứa trẻ lớn không thể tự lo cho bản thân, giờ khắc này mới thực sự giống một người anh cả chín chắn, vững vàng mà cô có thể nương tựa.
Yến Trăn không tài nào đoán được Yến Thù đang nghĩ gì trong đầu. Anh gãi gãi mái tóc rối bù, vừa kéo tay Yến Thù đi xuống cầu thang bộ. Anh không định đi thang máy ra ngoài, sợ lại tình cờ đụng phải gia đình rắc rối kia, phiền phức muốn chết. Trên đường về, Yến Thù nhìn Yến Trăn một lúc lâu mới ngớ người phát hiện ra anh vẫn đang mặc nguyên bộ đồ ngủ, chân đi dép lê, tóc tai bù xù rối tung chẳng buồn chải chuốt, trông như một búi rơm.
Cô vội lấy tay che miệng, quay mặt nhìn ra ngoài cố nhịn cười nhưng vẫn bị Yến Trăn phát hiện ra.
Tài xế ngồi ở ghế trước cũng đang tủm tỉm cười thầm.
Yến Trăn bực dọc nói: "Cứ cười đi, chỉ biết cười thôi. Không thèm nhìn xem anh là vì ai mà đến giờ này bữa sáng còn chưa có hạt nào vào bụng, đồ nhóc vô lương tâm!"
Yến Thù nghe vậy liền phá lên cười to hơn: "Lúc nãy ở bệnh viện, không có ai cười vào mặt anh sao?"
Yến Trăn ngồi bên cạnh tức đến nỗi vươn tay ra véo má Yến Thù, hết kéo bên trái rồi lại giật sang bên phải, mà vẫn thấy chưa hả giận.
Tài xế ở ghế trước ho khẽ một tiếng nhắc nhở: "Cậu chủ, đang ở trên xe ạ."
Ngụ ý là nên giữ ý tứ một chút, chớ có quá trớn.
Thực ra, những hành động nhỏ này ở ghế sau cũng chẳng đáng là bao. Ông ấy hoàn toàn là vì thấy cô chủ nhỏ vẫn còn mắt đỏ hoe, rõ ràng là vừa mới khóc xong nên mới mềm lòng bênh vực.
Yến Trăn hừ một tiếng, không thèm để ý đến Yến Thù nữa.
Nhưng Yến Thù lại lấy điện thoại ra, lén chụp trộm hai tấm ảnh rồi gửi qua ứng dụng nhắn tin cho Yến Thanh.
Lúc này, Yến Thanh và Yến Tu Văn đã ở trên đường về. Điện thoại cô reo lên một tiếng, cô mở khóa xem, thấy ảnh Yến Thù gửi tới. Trong ảnh, Yến Trăn mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình, mái tóc vẫn bù xù như mọi khi, còn lún phún râu nữa.
Biết rằng anh ấy không mấy thích chưng diện, nhưng mặc nguyên bộ đồ ngủ chạy ra ngoài đường thế này thì quả thật là lần đầu tiên cô được chứng kiến.
Giây tiếp theo, lại một tấm ảnh nữa được gửi tới, lần này là cận cảnh đôi chân của Yến Trăn: một chiếc quần đùi, lông chân rậm rạp, chân đi đôi dép lê màu xanh xám, phải nói là cực kỳ đời thường.
Yến Thanh khẽ che miệng, khóe mắt cô hơi cong lên ý cười đầy thích thú.
Yến Tu Văn ngồi ở ghế trước rõ ràng nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của Yến Thanh. Anh không khỏi tò mò người nhắn tin cho cô là ai, liền khẽ hỏi: "Bạn bè à?"
Yến Thanh lạnh nhạt "ừ" một tiếng. Tâm trạng vui vẻ vừa mới dâng lên trong cô như bị câu nói của Yến Tu Văn dội cho một gáo nước lạnh, lập tức chùng xuống.
Yến Tu Văn lập tức im lặng, không dám nói gì thêm nữa.
Anh ta biết rõ, bây giờ dù có nói gì, Yến Thanh chắc chắn cũng sẽ không muốn nghe. Càng nói nhiều, cô sẽ càng thấy phiền anh ta hơn mà thôi.
Nhìn dáng vẻ lạnh nhạt này của Yến Thanh, trong lòng Yến Tu Văn cũng dâng lên một cỗ bực bội khó tả.
Xe vừa dừng lại ở cổng khu dân cư, Yến Thanh chuẩn bị mở cửa bước xuống xe thì nghe thấy Yến Tu Văn trầm giọng hỏi: "Em định cứ giữ thái độ lạnh nhạt này với anh mãi sao?"
"Anh chỉ muốn em được sống, sống cho đến tận bây giờ, để có thể gặp lại em." Cuối cùng, anh ta cũng không kìm nén được cảm xúc mà bật thốt thành lời.