Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 460

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Yến Trăn cầm chiếc điện thoại trên bàn lên, hỏi Yến Thanh: "Chị nhớ cái điện thoại này không phải em đã không dùng từ lâu rồi sao?"

Trước đây Yến Đình Chu đã đổi điện thoại mới cho Yến Thanh nên chiếc điện thoại cũ này bị bỏ xó từ lâu.

Yến Thanh cũng đã rất lâu không nhìn thấy chiếc điện thoại cũ này. Không ngờ hôm nay nó lại xuất hiện trong hoàn cảnh này, chị gái còn tiện tay dùng nó để bắt đền cặp vợ chồng kia một khoản tiền.

Cô có cảm giác chiếc điện thoại này có lẽ đã được chị mình tính toán từ trước, mang theo bên người để tiện đối phó với cặp vợ chồng đang làm loạn bên ngoài.

Yến Đình Chu bất giác nhìn cô con gái này thêm vài lần. Đứa con gái này tâm tư sâu sắc, hành động lại càng cẩn trọng, chu toàn.

Dù chỉ là chuyện nhỏ, nhưng qua đó ông thấy được sự già dặn, chắc chắn trong cách xử lý của con gái mình, điều mà những người cùng trang lứa hiếm khi có được.

Gần một tuần sau đó, Lý Tường lại đến thêm hai lần nhưng nhà họ Yến luôn đóng cửa không tiếp. Hà Vĩ không đi cùng, lúc này ông ta đang đầu tắt mặt tối với công việc.

Công ty vốn đang nắm giữ một dự án lớn vô cùng quan trọng. Nếu thành công, cả công ty sẽ bước lên một tầm cao mới. Do đó, công ty đã dốc vào dự án này rất nhiều tiền bạc và công sức.

Thế nhưng chỉ vài ngày trước, mấy nhà đầu tư đột nhiên đồng loạt rút vốn!

Nguồn vốn của công ty vốn đã có vấn đề, nay lại bị cắt đứt, để lại những lỗ hổng lớn cần phải lấp đầy. Hà Vĩ làm gì còn tâm trí đâu mà lo chuyện con cái nữa. Mỗi ngày, ông ta không ngừng rủa thầm trong lòng, hoặc chửi bới thẳng mặt Lý Tường, rằng đứa con gái ruột này đúng là sao chổi mang vận xui đến.

Mới tìm thấy nó chưa được bao lâu mà cả ông ta lẫn công ty đều gặp vận rủi lớn.

Nếu lần này không vượt qua được thì bao nhiêu công sức gây dựng mười mấy năm nay của ông ta coi như đổ sông đổ biển! Mỗi lần nghe Hà Vĩ chửi mắng, Lý Tường đều im lặng không nói gì. Bà ta có cảm giác chuyện các nhà đầu tư rút vốn có liên quan đến nhà họ Yến nhưng bà ta không dám nói ra. Chắc chắn trong lòng chồng bà ta hiểu rõ điều đó, nên mới mang cơn tức về nhà trút giận lên bà.

Nói cho cùng cũng chỉ là kẻ vô dụng mà thôi.

Đêm khuya thanh vắng.

Yến Thanh xuống nhà uống nước. Vừa ra đến phòng khách, cô chạm mặt Yến Tu Văn vừa trở về từ bên ngoài. Anh ta trông vô cùng mệt mỏi, rõ ràng là vừa trải qua một ngày bận rộn.

Yến Thanh liếc nhìn đồng hồ, đã một giờ sáng.

"Chưa ngủ à?" Giọng Yến Tu Văn hơi khàn, nghe thực sự rất mệt mỏi.

"Ừm." Yến Thanh khẽ đáp một tiếng rồi đi về phía bếp. Cô vừa đi được hai bước, Yến Tu Văn đằng sau đã đột nhiên đưa tay giữ cô lại.

Cơ thể cả hai đều lạnh lẽo. Khoảnh khắc đầu ngón tay họ chạm vào nhau, trong đầu Yến Thanh chợt lóe lên một hình ảnh mơ hồ mà cô không tài nào nắm bắt kịp: Một người đàn ông áo quần rách rưới, toàn thân m.á.u me, chân trần đi giữa đám đông trên phố...

Yến Thanh bất giác rụt tay lại, khẽ nhíu mày. Đó hẳn là ký ức của Yến Tu Văn. Nhưng khi cô muốn tìm hiểu kỹ hơn, ngay cả chút dư ảnh cũng không còn sót lại. Yến Tu Văn cụp mắt nhìn bàn tay trống rỗng của mình, khó mà nhận ra một tia thất vọng lướt qua đáy mắt anh ta. Anh ta trấn tĩnh lại, nói với Yến Thanh: "Anh hơi đói, em nấu giúp anh bát mì được không?”

Thấy Yến Thanh không đáp, Yến Tu Văn gọi lại lần nữa: ”A Thanh?"

Yến Thanh do dự một chút rồi gật đầu đồng ý. Chỉ là một bát mì thôi mà.

Yến Tu Văn lúc này mới quay người lên lầu. Không ai để ý thấy khóe môi anh ta vốn đang trĩu xuống giờ đã khẽ cong lên, dường như vẻ mệt mỏi cũng vơi đi đáng kể.

Khi mì vừa nấu xong, Yến Tu Văn cũng tắm gội xong và đi xuống nhà. Anh mặc một bộ đồ ngủ màu đen, đeo một cặp kính gọng trên sống mũi. Anh mang nét tương đồng với vẻ ngoài khi cô mới về nhà họ Yến, nhưng cũng có gì đó khác biệt.

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 460