Yến Tu Văn từ tốn ăn mì.
Yến Thanh ngồi đối diện bất chợt cất tiếng hỏi: "Người tôi gặp lúc mới đến nhà họ Yến, là anh... hay là người đó?”
Khi hỏi câu này, ánh mắt cô chậm rãi lướt từ gương mặt Yến Tu Văn xuống, cuối cùng dừng lại ở nơi lồng n.g.ự.c anh. Cô từng nghe thấy hai nhịp tim đập ở đó. Một là của Yến Tu Văn mà cô quen biết từ nhỏ, hai là của chủ nhân thực sự của cơ thể này.
Thật ra đến giờ cô vẫn còn mơ hồ, Yến Tu Văn khi đó rốt cuộc là chủ nhân ban đầu của cơ thể này hay đã là Yến Tu Văn mà cô quen biết rồi.
Nếu từ đầu đến cuối đều là Yến Tu Văn, vậy thì anh quả thật diễn xuất quá tài tình rồi, lần đầu gặp mặt ở nhà họ Yến, anh tỏ ra như thể thật sự không quen biết cô. Sau này còn tìm cô nhờ phá án, thật sự khó hiểu.
Nhưng nếu người đó là chủ cũ, nghĩ vậy thì nhiều điều lại sáng tỏ.
Chỉ có điều vào đêm gặp Chu Tĩnh, người mà " người đó" muốn cô giúp tìm kiếm là ai?
"Là người đó."
Giọng nói của Yến Tu Văn làm gián đoạn dòng suy nghĩ của Yến Thanh. Anh vừa ăn mì vừa nói chuyện nhưng từng cử chỉ vẫn toát lên vẻ nho nhã, lịch thiệp. Anh nhìn Yến Thanh, thấy cô do dự, muốn nói rồi lại thôi, nhẹ giọng hỏi: "A Thanh còn muốn hỏi gì nữa không?”
Đôi mắt anh sâu thẳm nhưng ánh mắt lại trong veo tựa mặt hồ phẳng lặng, khi nhìn về phía Yến Thanh lại gợn sóng long lanh.
Dưới cái nhìn đầy chăm chú của Yến Tu Văn, Yến Thanh đặt ly nước xuống, chậm rãi hỏi: "Trước đây, chúng ta... có quen Đỗ Phong Thanh không?”
"Quan hệ rất thân thiết sao?"
Ngay giây phút câu hỏi bật ra, tim Yến Tu Văn như hẫng đi một nhịp. Miếng mì đang chuẩn bị đưa vào miệng cũng dừng lại giữa chừng. Bàn tay cầm đũa của anh vô thức siết chặt. Đối diện với ánh mắt của Yến Thanh, sự bối rối trong lòng anh không thể nhận ra.
Nhưng Yến Thanh vẫn nhìn anh chăm chú, muốn tìm ra manh mối từ sự khác thường trong biểu cảm của anh nhưng lại nghe thấy giọng nói trầm ổn, lãnh đạm của Yến Tu Văn, anh nói...
"Chỉ là người quen cũ bình thường."
Câu nói "chỉ là người quen cũ bình thường" của Yến Tu Văn nghiêm khắc muốn xóa bỏ Đỗ Phong Thanh khỏi quá khứ của Yến Thanh, không muốn cô nhớ bất cứ điều gì, dù là nhỏ nhặt nhất, liên quan đến anh ta.
Lúc này, Yến Thanh đã tự tìm thấy đáp án qua phản ứng của Yến Tu Văn. Nếu anh ta không nói gì, có lẽ cô cũng khó mà suy nghĩ sâu xa hơn nhưng anh ta lại cố tình nói ra câu "chỉ là người quen cũ bình thường" như vậy. Anh ta càng cố ý tỏ ra xa cách thì càng khiến người ta nhận ra mối quan hệ trong quá khứ chắc chắn không thể đơn giản là người quen cũ được.
Yến Thanh không nói gì thêm, đứng dậy dọn dẹp cốc của mình rồi rời bếp, lặng lẽ đi thẳng lên phòng trên lầu.
Lúc này trong bếp, Yến Tu Văn cúi nhìn bát đũa còn bỏ lại trên bàn, một lúc lâu sau mới từ từ đứng dậy, bắt đầu dọn dẹp. Anh vốn nghĩ Yến Thanh sẽ dọn dẹp bát đũa như mọi khi. ...
Màn đêm tĩnh lặng như nước. Đỗ Phong Thanh vừa gập máy tính lại, tháo kính trên sống mũi, dùng ngón tay day day thái dương. Anh vô thức mở sáng màn hình điện thoại, mở trang cá nhân của Yến Thanh. Dù chỉ có vài bài đăng lướt đi lướt lại, anh vẫn miên man ngắm nhìn rất lâu.
Thị giác dần trở nên nhòe đi, cơn buồn ngủ ập đến, anh dựa vào ghế làm việc rồi từ từ thiếp đi...
Trong mơ, Đỗ Phong Thanh thấy mình đang ở trong một căn biệt thự kiểu Tây xa lạ. Anh nhìn thấy người đàn ông trước mặt đang giơ súng, họng s.ú.n.g nhắm thẳng vào Yến Thanh đang bị khống chế.
Sắc mặt Đỗ Phong Thanh trắng bệch, không dám đến gần: "Anh thả cô ấy ra! Chuyện này không liên quan đến cô ấy, đừng lôi người vô tội vào!"
Người đàn ông lại nhếch mép cười khẩy vài tiếng: "Người không liên quan? Vô tội?