Từ Chỉ cũng không hiểu những thuật ngữ chuyên môn phức tạp đó, cậu ấy chỉ biết rằng, nếu không phẫu thuật kịp thời, Tiểu Xương thật sự sẽ không qua khỏi.
Từ phòng bệnh của Hà Dĩ Xương đi ra, Từ Chỉ đeo cặp sách hỏi y tá và tìm được phòng bệnh của Yến Thanh.
Đứng ngoài cửa phòng bệnh, cậu ấy còn chưa gõ cửa, đã nghe thấy tiếng nói vọng ra từ bên trong...
"Hôm nay lại đi thăm thằng bé kia à?" Yến Tu Văn vừa đọc sách vừa hỏi Yến Thanh.
Lúc trưa, anh ấy đã không thấy cô ở trong phòng bệnh. Anh ấy đoán Yến Thanh vốn dĩ rất mềm lòng và dễ động lòng trắc ẩn, chắc chắn là lại đi thăm thằng bé kia rồi.
Yến Thanh "Ừm" một tiếng, khẽ đáp: "Chỉ nhìn một lát rồi về thôi." Thấy trong phòng bệnh có người, hai người họ cũng không nán lại bên ngoài lâu.
Yến Tu Văn nhíu chặt mày, ánh mắt nhìn chằm chằm Yến Thanh hỏi: "Em nghĩ sao thế, thật sự định hiến thận cho thằng bé đó à?"
"Cha mẹ nó đối xử với em tệ bạc như vậy, không màng sống c.h.ế.t của em, chẳng lẽ em thật sự định hiến thận cho con trai họ sao?”
Yến Tu Văn nhìn chằm chằm Yến Thanh một lúc lâu. Anh ấy phát hiện mấy ngày nay hễ rảnh là Yến Thanh lại đến thăm thằng bé kia. Chẳng lẽ cô ấy thật sự định hiến thận cho nó?
Thấy Yến Thanh không nói gì, anh ấy cau chặt mày: "Em phải suy nghĩ cho kỹ, đây không phải chuyện nhỏ đâu."
Thằng bé kia tuy đáng thương thật nhưng Yến Thanh không hề có nghĩa vụ phải cứu nó. Con người ai cũng ích kỷ, Yến Tu Văn chỉ muốn em gái mình được bình yên vô sự, còn những người khác, đó là chuyện của riêng họ.
Nghe Yến Tu Văn nói vậy, Yến Thanh bĩu môi: "Em cũng có nói là muốn đâu."
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa phòng bệnh. Cả hai lập tức nhìn ra, một thiếu niên trông khoảng mười ba, mười bốn tuổi, đeo cặp sách đang đứng ở cửa nhìn hai người trong phòng: "Xin hỏi, em vào được không ạ?”
Yến Tu Văn nhìn người kia, rõ ràng là chưa gặp bao giờ, hỏi: "Cậu là ai, có chuyện gì không?”
Từ Chỉ bước vào, nhìn Yến Thanh trên giường bệnh vài giây rồi giải thích: “Em tên Từ Chỉ, là bạn của Hà Dĩ Xương. Em muốn nói chuyện riêng với chị một lát được không ạ?”
Nghe vậy, Yến Tu Văn tỏ vẻ khó chịu thấy rõ. Người này tìm đến tận đây, lại còn muốn đuổi anh đi riêng.
Đợi mình đi rồi, cậu nhóc này không biết sẽ nói gì với Yến Thanh, biết đâu lại giống cặp vợ chồng kia dùng đạo đức để ép buộc.
Từ Chỉ nhìn Yến Thanh, rồi lại nhìn Yến Tu Văn. Cậu ấy không ngốc, nhận ra người đàn ông trong phòng bệnh này rất quan tâm đến người chị gái của Dĩ Xương. Nếu cậu ấy nói rõ tình hình nguy kịch của Tiểu Xương ở đây, cầu xin đối phương cứu người, người đàn ông này chắc chắn sẽ nổi giận đùng đùng.
Cậu ấy nhìn Yến Thanh: “Chị ơi, chỉ vài câu thôi, được không ạ?”
Yến Thanh do dự một lát rồi nhìn Yến Tu Văn: “Anh, anh ra ngoài trước đi.”
Yến Tu Văn cau mày chặt hơn. Dù đối phương chỉ là một đứa trẻ chưa lớn hẳn, anh ấy vẫn không thể yên tâm nhưng Yến Thanh đã lên tiếng rồi...
Anh ấy lưỡng lự một lát rồi nói: “Vậy có chuyện gì thì gọi anh ngay nhé, anh ở ngay ngoài cửa, không đi đâu đâu.”
Câu này vừa là nói với Yến Thanh, vừa là cảnh cáo Từ Chỉ rằng mình ở ngay bên ngoài, đừng có làm bậy.
Sau khi Yến Tu Văn rời khỏi phòng bệnh, Từ Chỉ mới lấy từ trong cặp ra cuốn sổ tay vừa lén lấy được từ phòng bệnh của Hà Dĩ Xương, đặt lên chiếc bàn cạnh đầu giường Yến Thanh: “Bọn em đều biết hồi đó chị bị chú Hà dì Hà bỏ rơi. Tuy không biết vì sao họ lại bỏ chị nhưng Tiểu Xương vẫn luôn để tâm đến người chị này...”
Yến Thanh khẽ nhíu mày: “Cậu muốn nói gì?”
Từ Chỉ khẽ nói: “Em và Tiểu Xương tình cờ nghe được chuyện này mấy năm trước. Từ đó về sau, Tiểu Xương vẫn luôn tìm kiếm thông tin trên các diễn đàn, trang web tìm người thân, lén lút tìm kiếm chị, không cho bố mẹ biết.”
“Cậu ấy còn thường xuyên viết thư cho chị, tất cả đều nằm trong cuốn sổ đó.”
“Trước đây, khi biết chú Hà dì Hà sắp tìm đến chị, cậu ấy đã vui mừng khôn xiết nhưng cũng không khỏi lo lắng, sợ chị sẽ không vui.”
“Thật ra cậu ấy chưa từng có ý định muốn chị cứu giúp, chỉ đơn thuần là muốn được gặp người chị mà cậu ấy hằng mong nhớ. Hôm nay, sau khi biết chuyện bố mẹ đã làm với chị, cậu ấy càng không dám đến gặp, sợ làm chị buồn lòng.”