Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 474

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Yến Thanh mím chặt môi, không nói gì. Lời của cậu bé trước mặt này ít nhiều có phần khách sáo, thậm chí là đang diễn kịch.

Thấy Yến Thanh có vẻ không tin, Từ Chỉ lại vội vã nói: “Chị ơi, chị cứ đến gặp cậu ấy đi. Gần đây tình trạng cậu ấy ngày càng tệ, bác sĩ nói e rằng thời gian sống không còn nhiều.”

“Chị đã mất công đến đây thăm cậu ấy rồi, sao không vào nói chuyện với cậu ấy vài câu cơ chứ? Cho dù chú Hà dì Hà có tệ bạc đến đâu nhưng Tiểu Xương là em trai chị, vẫn luôn khao khát được gặp người chị chưa từng quen biết này. Chị chỉ cần đến gặp cậu ấy thôi, cậu ấy cũng sẽ vui mừng khôn xiết cả một thời gian dài.”

Từ Chỉ còn định nói chuyện Hà Dĩ Xương hồi nhỏ thường xuyên phải ở nhà một mình nhưng lại sợ Yến Thanh nghĩ cậu ấy đang đặt điều để ép buộc cô hiến thận nên cuối cùng đã không nói ra.

Nghe đến đây, Yến Thanh chỉ cảm thấy đau nhói trong đầu, khẽ nói, giọng có chút mệt mỏi: “Cậu ra ngoài đi.”

Từ Chỉ lập tức sốt ruột: “Chị ơi, những gì em nói đều là thật! Tiểu Xương không cho em đến tìm chị đâu, là em tự ý đến.”

Cậu ấy còn muốn nói thêm gì đó nhưng thấy Yến Thanh rõ ràng không còn muốn nghe nữa, đành cầm cặp sách rời khỏi phòng bệnh. Lúc đi, cậu ấy không nén nổi quay đầu nhìn Yến Thanh thêm lần nữa: “Chị ơi, nói thật lòng nhé, chị và Tiểu Xương giống nhau lắm.” Sau khi Từ Chỉ đi, Yến Thanh dựa người vào thành giường, trong lòng bề bộn suy tư. Ánh mắt cô lướt qua cuốn sổ tay trên bàn, do dự một lúc, cuối cùng vẫn đưa tay cầm lên.

Cuốn sổ không quá dày, có lẽ chỉ khoảng năm sáu mươi trang, giấy đã ngả màu và hơi nhàu nát, có lẽ đã dùng được vài năm.

Yến Thanh khẽ lật từng trang giấy, nét chữ của thiếu niên rất ngay ngắn, nắn nót. Giữa các dòng chữ đều có thể cảm nhận được sự chân thành tha thiết của người em trai.

Từ trang đầu đến trang ba mươi, nét chữ thay đổi từ nét chữ non nớt ban đầu đến những nét bút trưởng thành, dứt khoát hơn. Có thể thấy là do cùng một người viết ở các độ tuổi khác nhau, rõ ràng không phải là giả mạo, hay được viết vội vàng chỉ trong một sớm một chiều.

Thật ra, đó không phải là thư, mà đúng hơn là một cuốn nhật ký. Toàn bộ tâm tư, tình cảm và những chuyện đời thường của thiếu niên đều được giãi bày trên từng trang giấy: Ăn được món gì ngon, thấy chuyện gì thú vị hay bố mẹ cãi vã, cậu ấy lại trốn vào phòng... Câu cuối cùng ở cuối mỗi đoạn “Chị ơi, giá mà có chị ở đây thì tốt biết mấy”, khiến lòng Yến Thanh dâng lên trăm mối cảm xúc hỗn độn.

Yến Thanh vốn đã không còn bất kỳ kỳ vọng nào vào cha mẹ ruột, không hề nghĩ rằng người em trai chưa từng gặp mặt, chưa hề có chút tình cảm gắn bó nào, lại ngày đêm mong nhớ cô suốt mấy năm trời. Có lẽ vì cô đơn, khao khát một người bầu bạn, cậu ấy thật sự rất muốn có một người chị gái ở bên cạnh.

Nội dung nhật ký chuyển sang phần cậu bị bệnh. Thi thoảng, trên vài trang giấy, vẫn còn vương những vệt nước mắt đã khô. Một trang trong đó có ghi một dãy số tài khoản ngân hàng và mật khẩu, cùng một số điện thoại di động.

Thiếu niên với nỗi lòng trĩu nặng tâm sự, chỉ có thể thổ lộ với người chị chưa từng gặp mặt trong cuốn nhật ký: “Chị ơi, đây là thẻ ngân hàng anh Từ Chỉ dùng tên anh ấy đứng ra làm giúp em, còn có số điện thoại của anh ấy nữa. Em đã dành dụm một ít tiền gửi vào đó. Vốn dĩ em định sau này khi gặp được chị, em sẽ dẫn chị đi mua thật nhiều quần áo đẹp, ăn thật nhiều món ngon. Mấy đứa bạn em bảo, con gái ai cũng thích mấy thứ này. Em còn muốn dẫn chị đi chơi nữa nhưng không biết chừng đó có đủ không. Chỉ là... có lẽ em không đợi được đến ngày đó rồi.”

“Hôm nay em nghe bác sĩ nói với bố mẹ tình trạng bệnh của em ngày càng tệ. Thật ra bản thân em cũng cảm nhận rõ điều đó.”

"Bố mẹ có lỗi với chị, em e rằng cũng không còn cơ hội thay bố mẹ chuộc lỗi, bù đắp cho chị nữa rồi. Hy vọng một ngày nào đó, số tiền này có thể đến được tay chị. Em không biết chị thích gì, thôi thì đành để chị tự chọn mua những gì mình thích vậy..."

"Không ngờ thằng bé này lại chín chắn, hiểu chuyện đến vậy." Yến Trăn đứng gần đó, lướt qua vài dòng, khẽ thở dài cảm thán nói.

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 474