Cặp vợ chồng kia vậy mà lại nuôi dạy được một đứa con trai biết lẽ phải, hiểu chuyện như thế này, quả là điều đáng ngạc nhiên.
Anh ấy còn tưởng đứa con trai do cặp vợ chồng đó nuôi dạy ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi tính cách của cha mẹ chúng nhưng đứa trẻ này rõ ràng lại thuần khiết, trong trẻo như một tờ giấy trắng.
Yến Thanh gấp cuốn sổ lại, khẽ đặt sang một bên: "Có lẽ cậu ấy và bố mẹ cũng không thân thiết lắm."
Nếu không, sao cậu lại dành hết tâm sự và những chuyện thường ngày vào nhật ký cho một người chị chưa từng gặp mặt như vậy.
Xem ra cặp vợ chồng này dù là với con gái hay con trai, trước giờ đều chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của những bậc cha mẹ.
Yến Trăn không nói gì thêm, lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, để Yến Thanh có không gian riêng tư, tự mình suy ngẫm.
Xét cho cùng, chuyện này phải tùy thuộc vào ý muốn của chính cô ấy. Nếu cô ấy muốn hiến tặng, không ai có thể ép buộc cô ấy không làm điều đó. Anh và bố mẹ cũng chỉ có thể tôn trọng, ủng hộ mọi quyết định của cô.
Đêm đó, nhà họ Yến đèn vẫn sáng rực. Cả gia đình đang họp bàn về việc chính thức khởi kiện vợ chồng nhà họ Hà.
Lúc Yến Tu Văn về đến nơi, một vị khách không mời mà đến đang ngồi trên sofa phòng khách nhà họ Yến, bên cạnh là một chiếc cốc thủy tinh với những đường vân sóng tinh xảo. Anh nhíu chặt mày lại.
"Tu Văn, con lại đây mau, chị và Đỗ Phong Thanh đang nói chuyện nhà họ Hà đấy." Bà Yến vẫy tay gọi.
Đỗ Phong Thanh, vẫn còn nguyên chiếc áo sơ mi chỉnh tề nhưng chẳng đeo cà vạt, có vẻ như vừa kết thúc công việc đã vội vã ghé qua. Anh khẽ nghiêng đầu nhìn Yến Thanh đang ngồi bên cạnh, giọng nói ôn hòa mà trầm ấm, đôi mắt đào hoa lấp lánh ý cười: "Em có thể giúp anh rót một cốc nước được không?"
Ở nhà, Yến Thanh vẫn luôn ăn mặc thoải mái hơn hẳn bên ngoài. Giờ đang là giữa hè, cô chỉ khoác chiếc áo sơ mi trắng mỏng nhẹ bên ngoài chiếc áo hai dây và quần short, để lộ lấp ló bờ vai thon thả, nửa kín nửa hở. Đôi chân dài trắng nõn khẽ cựa quậy, vô tình lướt qua tầm mắt anh vài lần, khiến Đỗ Phong Thanh phải cố ý lảng tránh, không dám nhìn thẳng.
Yến Thanh chẳng mấy bận lòng, dù sao thì ở nhà cô vẫn thường ăn mặc như thế.
Vì là mùa hè nên phòng khách chỉ để sẵn nước mát. Cô đứng dậy, cầm lấy chiếc cốc trên bàn rồi đi về phía nhà bếp.
Khi cô đang rót nước, Yến Tu Văn đã đứng sau lưng cô tự lúc nào không hay. Giọng nói trầm thấp chợt vang lên bên tai cô: "Sao em lại dùng cốc của mình cho cậu ta?"
Hơi thở anh ta nặng nề, phả vào gáy cô, như muốn nuốt trọn cả bóng hình Yến Thanh vào lòng.
Yến Thanh không quay đầu nhìn, chỉ chăm chú vào chiếc cốc trong tay. Cô cũng chẳng mấy để tâm xem đó có phải cốc của mình hay không.
Bình thường cô đúng là hay dùng chiếc cốc này uống nước. Yến Thanh vốn có sở thích sưu tập đủ loại cốc sứ xinh xắn tự mình mua, nên mỗi chiếc cốc đều mang một ý nghĩa riêng.
Bố Yến thì thường ngày uống trà, ít khi dùng cốc thủy tinh. Bà Yến lại quen dùng những chiếc cốc nhỏ nhắn hơn, thành thử ra chiếc cốc này hầu như chỉ có mình cô sử dụng.
Khi Đỗ Phong Thanh đến, người giúp việc rót nước cho anh cũng chỉ tiện tay lấy đại một chiếc cốc, không ngờ lại đúng là chiếc cô thường dùng nhất.
"Có vấn đề gì à?" Giọng Yến Thanh bình thản, như chẳng hề có chút cảm xúc nào. Cô cầm cốc nước, xoay người đối mặt Yến Tu Văn. Cô vẫn giữ thái độ dửng dưng như trước, không có vẻ gì là vui vẻ khi đối diện anh ta.
Nếu là bình thường, Yến Tu Văn cũng đã quá quen với thái độ đó của cô nên chẳng để tâm. Nhưng lúc này, Đỗ Phong Thanh đang ngồi ở ngoài phòng khách, lại còn thản nhiên dùng chiếc cốc riêng của cô... Một cảm giác chua chát khó tả bỗng dâng lên trong lòng anh ta. Anh ta vội đưa tay nắm chặt lấy cổ tay Yến Thanh, giọng trầm xuống đầy ép buộc: "Đổi cốc khác đi."
Anh ta cố tình hạ thấp giọng, sợ những người bên ngoài nghe thấy điều mình vừa nói.
Yến Thanh nhìn anh ta, thấy anh ta đang cố tình gây sự một cách vô lý. Rõ ràng đây chỉ là một cái cốc thôi mà. Cô định đưa tay gạt tay anh ta ra nhưng anh ta lại siết chặt đến mức cô không thể thoát ra.
"Yến Tu Văn, buông tay ra." Yến Thanh nhíu mày khó chịu, gằn giọng.
Nhưng Yến Tu Văn vẫn giữ c.h.ặ.t t.a.y cô không buông, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Chẳng lẽ em không nhìn ra được ý đồ của cậu ta đối với em sao?"