Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 476

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Nghe vậy, vẻ mặt Yến Thanh nhìn anh ta thoáng biến sắc: " Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến anh?"

Chuyện này đối với Yến Tu Văn lại quan trọng đến vậy sao?

Yến Tu Văn sững sờ, đối diện với ánh mắt dò xét sắc lạnh của Yến Thanh, hoàn toàn không thể né tránh. Trong khoảnh khắc ấy, một loại cảm xúc ẩn sâu trong anh ta đã bị cô nắm bắt được.

Bàn tay đang cầm cốc nước của Yến Thanh khẽ siết chặt, đôi môi đỏ mọng mím chặt lại, cô thẳng thắn hỏi: "Yến Tu Văn, có phải anh thích tôi không?"

Dứt lời, biểu cảm của Yến Tu Văn như đứng hình. Mọi thứ xung quanh dường như ngưng đọng. Bàn tay anh ta đang nắm tay Yến Thanh bỗng chốc như mất hết sức lực, buông thõng xuống. Câu hỏi đột ngột này khiến anh ta thoáng bối rối đến tột độ nhưng vẫn cố gắng che giấu cảm xúc thật.

Anh ta vội rụt tay về, lùi vội lại một bước, nghiêng mặt tránh ánh mắt của Yến Thanh, cố kìm nén sự hoảng loạn đang dâng trào: "Không có."

Lực tay Yến Thanh đang siết chặt chiếc cốc khẽ giảm bớt. Cô lại bước tới gần Yến Tu Văn hơn, ép anh ta phải nhìn thẳng vào mình. Những manh mối rối rắm trước đây vốn không thể lý giải nổi, giờ đây dường như đang dần dần hiện rõ mồn một.

Cô nhấn giọng, lặp lại câu hỏi vừa rồi, từng chữ rõ ràng như búa bổ: "Yến Tu Văn, có phải anh thích tôi không?"

Yến Tu Văn mím chặt đôi môi mỏng, ánh mắt phức tạp, sâu hút, phản chiếu hình ảnh Yến Thanh, vừa hư ảo lại vừa chân thực đến đau lòng.

Đã từng có lúc, họ là những người thân thiết nhất của nhau. Vậy mà bây giờ, ngay cả việc nói ra một lời thật lòng cũng trở nên khó khăn đến nhường này.

Bên cạnh cô đã có một gia đình mới, anh ta không còn là người thân duy nhất của cô nữa. Những cảm xúc cố che giấu, những lời chôn chặt trong đáy lòng, có lẽ nếu nói ra lúc này, anh ta sẽ được giải thoát khỏi gánh nặng bấy lâu, và mối quan hệ của họ có thể sẽ gần gũi hơn một bậc...

Nhưng khả năng lớn nhất vẫn là bị từ chối. Nếu vậy, anh ta còn đường lui nào nữa? Tương lai sẽ mãi mãi xa cách như hiện tại, thậm chí còn hơn thế, huống hồ bên ngoài còn có một Đỗ Phong Thanh vẫn luôn chằm chằm dõi theo như một con hổ rình mồi sẵn sàng vồ tới.

Yến Tu Văn mấp máy môi vài lần rồi lại ngậm chặt. Âm thanh dường như chực chờ bật ra khỏi cổ họng nhưng căn bếp vẫn trống rỗng, không một tiếng động nào vang lên.

Yến Thanh nhìn anh ta, ánh mắt thu lại một cách khó lường, giọng điệu lạnh nhạt: "Thôi, bỏ đi."

Giọng cô vừa lạnh lùng vừa nhàn nhạt, như một lưỡi d.a.o sắc bén lướt nhẹ qua tai Yến Tu Văn rồi trượt thẳng vào cơ thể anh, lặng lẽ cứa sâu vào trái tim đang hoảng loạn. Khoảnh khắc ấy, chỉ còn lại sự tĩnh lặng và giá băng đến tột cùng.

Yến Thanh cầm cốc nước, xoay người rời đi. Khi lướt qua vai Yến Tu Văn, cô tựa như một làn gió lạnh lướt qua anh ta, vô tình mà tàn nhẫn. Bàn tay anh ta khẽ giơ ra níu kéo, nhưng nào có thể giữ lại được một làn gió vô hình.

Ra khỏi bếp, Yến Thanh đặt cốc nước lên bàn trước mặt Đỗ Phong Thanh. Vừa lúc đó, Yến Tu Văn cũng lặng lẽ bước ra từ bếp, trên tay là một cốc nước khác, anh ta ngồi xuống ghế sofa đối diện.

Đỗ Phong Thanh cầm cốc nước lên, đôi môi khẽ chạm vào vành cốc, nhấp hai ngụm cho thấm giọng. Anh định mở lời nói gì đó thì chợt nhận ra Yến Tu Văn ở phía đối diện, từ nãy đến giờ vẫn đang nhìn mình chằm chằm – hay đúng hơn, là nhìn chằm chằm vào chiếc cốc trong tay anh.

Đỗ Phong Thanh cúi nhìn chiếc cốc trong tay, rồi liếc nhanh sang Yến Thanh. Sau một thoáng trầm tư, khóe môi anh khẽ nở một nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý.

Yến Thanh thoáng nhìn thấy nụ cười ấy, liền nhanh chóng dời ánh mắt đi, không để lại dấu vết.

Yến Đình Chu ngồi cạnh đó, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.

Đêm đã về khuya, công việc bàn bạc gần như hoàn tất. Đỗ Phong Thanh đứng dậy chuẩn bị cáo từ. Yến Đình Chu đột nhiên lên tiếng: "Thanh Nhi, con tiễn luật sư Đỗ một đoạn đi."

Yến Thanh gật đầu vâng lời, cùng anh đứng dậy.

Khi hai người bước ra khỏi cổng chính nhà họ Yến, Yến Tu Văn vẫn đứng yên tại chỗ, dõi theo bóng lưng họ sánh vai nhau đi khuất dần. Đôi mắt anh ta chợt trở nên u ám, không còn chút ánh sáng nào. ....

"Mấy hôm trước anh vừa về nước, định nhắn hỏi em có muốn đi ăn khuya không, nhưng không thấy em hồi âm."

Đỗ Phong Thanh bắt chuyện một cách tự nhiên.

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 476