Đỗ Hằng Thanh tiễn hai chị em Yến Thanh ra đến cửa quán cà phê.
Qua ô cửa kính, ánh mắt Yến Thanh dừng lại trên người Tô Yên, nhìn sự ngây thơ, không chút phòng bị của Đỗ Hằng Thanh trước cô ả, dù có đang bị biến thành cây ATM di động cũng hoàn toàn không nhận ra.
“Đỗ Hằng Thanh.”
Thấy Yến Thanh gọi mình, Đỗ Hằng Thanh chớp mắt: “Sao vậy?”
Yến Thanh tìm lời lẽ khéo léo hơn một chút: “Cô Tô Yên đó không hợp với cậu đâu.”
Cô nói khá tế nhị, Đỗ Hằng Thanh ngẩn ra một lúc mới hiểu ý Yến Thanh, là đang nói cậu ấy và Tô Yên dù có đến với nhau cũng không đi đến cuối cùng.
Cậu ấy cười xòa: “Không có, chúng tôi chỉ là bạn bè thôi.”
Cậu ấy và Tô Yên chỉ là bạn bè, không có mối quan hệ mập mờ nào cả.
Thấy phản ứng của Đỗ Hằng Thanh, Yến Thanh bỗng chốc không biết phải nhắc nhở thêm ra sao. Dù sao cũng mới gặp Tô Yên lần đầu, nói thẳng quá, lỡ Đỗ Hằng Thanh lại đi nói với Tô Yên thì khó tránh rước phiền phức vào người.
Cô ghét nhất là phiền phức.
Nhưng Yến Thù bên cạnh lại chẳng nghĩ ngợi xa xôi đến vậy, dạo này tâm trạng vốn không tốt, vừa rồi An Dạng lại cứ chần chừ mãi, mãi không chịu thông suốt, bây giờ thấy vẻ mặt ngây thơ ngơ ngác của Đỗ Hằng Thanh, hoàn toàn không nhận ra bản chất của Tô Yên, trong lòng lập tức trào dâng sự khó chịu: “Đỗ Hằng Thanh, cậu ngốc đến thế ư? Ý chị tôi là cô Tô Yên đó không phải dạng vừa đâu! Cậu tặng cô ta không ít đồ rồi đúng không? Không nhìn ra cô ta đang đào mỏ cậu trắng trợn thế mà không nhận ra à!”
“Cậu quên sạch chuyện bị Lý Hạ lừa hồi trước rồi à?”
“Mới mấy năm thôi mà…”
Đỗ Hằng Thanh lập tức im lặng. Cậu ấy đúng là đã tặng Tô Yên rất nhiều đồ. Vốn dĩ cậu ấy không thiếu tiền, mấy món đồ đó cũng chỉ vài vạn tệ, có đáng gì đâu, tặng đi cũng chẳng suy nghĩ nhiều, dù sao thấy Tô Yên có vẻ rất thích, coi như quà bạn bè tặng nhau cũng là lẽ thường tình.
Nhưng lúc này Yến Thù nhắc đến Lý Hạ, lập tức khiến cậu ấy nhớ lại những chuyện chẳng hay ho gì trước đây. Bây giờ nhìn lại Tô Yên, trong lòng đột nhiên dấy lên chút hoài nghi, lấn cấn.
Trong quán cà phê, Tô Yên vẫn luôn nhìn chằm chằm Đỗ Hằng Thanh, chỉ sợ Đỗ Hằng Thanh có mối quan hệ mập mờ nào đó với hai người phụ nữ kia. Tô Yên đã sớm dò hỏi kỹ lưỡng về gia thế của Đỗ Hằng Thanh, ở Vân Thành cũng thuộc hàng có số má, có m.á.u mặt. Nếu có thể giữ chặt Đỗ Hằng Thanh bên mình, sau này cô ta muốn gì mà không có, cả đời vinh hoa phú quý.
Lúc này ánh mắt giao nhau với Đỗ Hằng Thanh, cô ta khẽ nhếch môi nở một nụ cười tự tin nhưng giả tạo, ngọt ngào đến rợn người. Đỗ Hằng Thanh thu lại ánh mắt, nhìn về phía Yến Thanh và Yến Thù: “ Tôi hiểu rồi, cảm ơn hai người đã nhắc nhở.”
Tuy biết rằng không nên đánh giá một người qua lời nói của người khác nhưng cậu ấy tin vào con mắt nhìn người tinh tường của Yến Thanh. Với sự tinh tường của Yến Thanh, làm sao cô ấy có thể nhìn nhầm được.
Thấy Đỗ Hằng Thanh thực sự đã hiểu, hai chị em mới cùng nhau rời đi.
Nhìn bóng lưng hai người xa dần, Đỗ Hằng Thanh khẽ thở dài, thực ra điều cậu ấy không thừa nhận trong lòng là…
Căn cứ để cậu ấy tin vào nhận định của chị em Yến Thanh về Tô Yên, lý do sâu xa nhất chính là: Cậu trước nay mắt nhìn người rất kém, ở khoản này, cậu ta đúng là thảm họa.
Lúc này trong quán cà phê, Tô Yên nhấp một ngụm cà phê đã nguội từ lâu, vẻ mặt như thể muốn khóc đến nơi, cô ta nhìn An Dạng đang lơ đãng, cố ý hỏi vờ như không quan tâm: “Chị họ, lúc nãy chị nói gì với hai người kia vậy?”
An Dạng khẽ mím môi, tay vân vê từng viên đường vuông, bỏ liên tiếp vào ly cà phê: "Không nói gì cả."
Tô Yên bĩu môi: "Chị họ, hai người đó trẻ măng như thế, chắc chắn là hạng lừa đảo vặt vãnh ngoài đường thôi, dù họ có nói gì thì chị cũng đừng bận tâm..."
An Dạng lạnh giọng cắt ngang lời cô ta, ánh mắt nhìn thẳng vào Tô Yên: "Tô Yên, không phải là em giới thiệu họ cho chị sao?"
Lời của An Dạng khiến Tô Yên cứng họng.
Hai người này đúng là cô ta nhờ Đỗ Hằng Thanh tìm tới, nhưng cô ta nào ngờ đó lại là hai cô gái trông chỉ mới mười tám đôi mươi là cùng. Đỗ Hằng Thanh cũng thật ngốc, lại đi tin những người như vậy, chẳng biết mấy cô ả đó đã dùng thủ đoạn gì để lừa Đỗ Hằng Thanh nữa.