Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 489

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Ánh mắt của quản gia lướt nhanh qua cô gái đứng cạnh Đỗ Hằng Thanh, trong đầu liền nảy ra một suy đoán khác.

Có lẽ cậu hai Đỗ dẫn bạn gái về, bị cậu cả Đỗ phát hiện rồi đuổi ra ngoài, nếu không thì sao lại có chuyện cả hai mặc đồ ngủ đứng đây xin ở nhờ thế này?

Quản gia cười nói: "Cậu Đỗ chờ một lát, tôi vào xin phép ông bà chủ."

Tô Yên buồn ngủ đến ngáp ngắn ngáp dài, lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn. Cái nhà này đúng là chẳng lịch sự chút nào, để khách đứng chờ ngoài cổng giữa đêm hôm thế này mà không thèm mời vào nhà ngồi tạm. Ánh mắt cô ta nhìn vào bên trong, khoảng sân rộng thênh thang, còn có cả kiểu đình nghỉ mát và bàn ghế tinh xảo chỉ thường thấy trên tivi, nơi giới thượng lưu thường ngồi nhâm nhi trà chiều trong vườn. Nhìn sâu vào bên trong nữa, có thể lờ mờ thấy được đại sảnh tráng lệ, được trang hoàng cực kỳ xa hoa...

Nhà này tuy không được lịch sự cho lắm nhưng đúng là rất giàu.

Trông có vẻ cũng không kém cạnh gì nhà họ Đỗ.

Trong lòng Tô Yên dấy lên cảm giác chua xót. Cùng là số phận con người, cùng được sinh ra, tại sao có người lại may mắn đến vậy, được đầu thai vào gia đình giàu có, còn mình thì lại sinh ra trong một gia đình nghèo khó. Nhìn sang Đỗ Hằng Thanh, lòng cô ta đột nhiên mất cân bằng. Loại công tử ăn chơi trác táng như thế này lại có tất cả mọi thứ, dựa vào cái gì mà có được tất cả chứ.

Lúc này, Đỗ Hằng Thanh hoàn toàn không để ý đến những suy nghĩ miên man của Tô Yên bên cạnh. Quản gia từ trong nhà vội vàng bước ra, giọng nhanh nhảu: "Ông bà chủ đã đồng ý rồi ạ, cậu Đỗ mau vào đi thôi."

Đỗ Hằng Thanh thở phào nhẹ nhõm, xách hành lý của Tô Yên theo quản gia đi vào.

Dọc đường đi, Tô Yên không ngừng quan sát xung quanh. Khuôn viên sân vườn quả thực vô cùng rộng lớn, đủ loại hoa cỏ xanh tươi, nhìn qua là biết được chăm sóc, cắt tỉa tỉ mỉ thường xuyên. Trong đại sảnh, đèn điện sáng trưng, rộng chừng hơn hai trăm mét vuông.

Quản gia đi trước dẫn đường, nói: "Ông bà chủ đã đi ngủ rồi ạ. Cô cả chắc giờ này cũng đã ngủ rồi, cô hai thì có lẽ vẫn còn thức. Còn cậu chủ thì giờ này chắc vẫn đang say sưa chơi game."

"Phòng khách ở trên tầng ba, tôi đưa hai vị lên."

Đỗ Hằng Thanh cảm kích nói: "Cháu cảm ơn chú ạ."

Đêm khuya, Đỗ Hằng Thanh xuống bếp rót nước uống, tình cờ gặp Yến Thù vừa xem xong bộ phim đang chiếu, cũng xuống tìm đồ ăn vặt đêm.

Nhìn thấy cậu, Yến Thù có chút kinh ngạc: "Sao cậu lại ở đây?" Đỗ Hằng Thanh đành bất đắc dĩ giải thích: " Tôi bị anh trai đuổi ra khỏi nhà, đến nhà cậu xin ở nhờ một đêm."

Máu hóng chuyện trong Yến Thù lập tức trỗi dậy: "Đỗ Phong Thanh tại sao lại đuổi cậu ra? Cậu chọc giận anh ấy à?"

Đỗ Hằng Thanh theo phản xạ phản bác: "Làm gì có!"

Đối diện với ánh mắt dò xét của Yến Thù, ánh mắt như muốn xuyên thấu mọi thứ, nhìn rõ tâm can cậu, Đỗ Hằng Thanh hết cách, đành phải nói thật: "Tô Yên muốn ở lại Vân Thành vài ngày, thấy ở khách sạn đắt quá nên tôi mới..."

"Nên cậu đưa cô ta về nhà?" Yến Thù nói nốt câu của cậu, dùng ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc để nhìn Đỗ Hằng Thanh đang đứng trước mặt.

Đỗ Hằng Thanh cứng họng: "Bạn bè ở nhờ nhà nhau một hôm thì có gì mà không bình thường chứ?"

Yến Thù cắn một miếng táo, lắc đầu ngán ngẩm: "Anh cậu đuổi hai người ra khỏi nhà là phải. Với cái suy nghĩ ngây thơ này của cậu, đúng là có bị người ta lừa bán đi cũng cam tâm đếm tiền cho họ nữa chứ."

Cô ấy không thể nào hiểu nổi, tại sao cùng là anh em mà một người thì thông minh, mưu mẹo, còn người kia lại khờ dại đến mức bị lừa bán rồi còn sung sướng đếm tiền cho kẻ lừa đảo?

Đỗ Hằng Thanh vẫn lắc đầu: "Anh tôi đuổi bọn tôi đi không phải vì chuyện ở nhờ." Nghe vậy, Yến Thù càng tò mò hơn, táo cũng không ăn nữa, ghé sát lại hỏi: "Thế thì vì chuyện gì?"

Đỗ Hằng Thanh do dự một lúc rồi mới kể: "Tô Yên định xin lỗi anh tôi, ai dè anh ấy đòi hai mươi nghìn tệ tiền ở trọ. Cô ấy đi đứng không cẩn thận bị trượt chân, ngã nhào vào người anh tôi. Anh tôi có một tật là không thể chạm vào phụ nữ. Dù anh tôi đẩy ra ngay lập tức, nhưng anh ấy vẫn rất tức giận về cú ngã đó, thế nên mới đuổi người đi."

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 489