Yến Thù bật cười thành tiếng: "À thì ra là vậy."
Vẻ mặt như thể đã hiểu thấu mọi chuyện của cô ấy khiến Đỗ Hằng Thanh chỉ biết ngơ ngác.
Yến Thù tò mò hỏi thêm: "Đỗ Phong Thanh có tật gì mà không chạm vào phụ nữ được thế?"
Trước đây cô ấy thấy Đỗ Phong Thanh cứ quanh quẩn bên chị mình mãi mà. Nhưng nghĩ lại thì đúng là chưa từng nghe tin đồn nào của anh ta với cô gái nào cả?
Đỗ Hằng Thanh lập tức kéo khóa miệng lại. Chuyện này cậu không dám nói bừa, sợ lỡ lời để lộ ra ngoài, Đỗ Phong Thanh sẽ tìm cậu tính sổ. "Thôi, tôi buồn ngủ quá rồi, đi ngủ đây."
Nói xong, cậu ba chân bốn cẳng chuồn thẳng, bỏ lại Yến Thù vừa ăn táo vừa với nỗi tò mò càng lúc càng dâng trào. ...
Hôm sau, Yến Thanh thức dậy, vừa xuống lầu đã thấy mấy người đang ngồi ở bàn ăn, nhìn nhau đầy căng thẳng.
Yến Thù nhìn Tô Yên chằm chằm với ánh mắt lạnh nhạt, không chút thiện cảm. Tối qua Đỗ Hằng Thanh có hề nhắc đến chuyện Tô Yên cũng ở đây tá túc đâu. Nếu tối qua cô ấy biết chuyện này thì đã trực tiếp tống cổ cô ta ra khỏi cửa rồi, làm gì có chuyện để cô ta đường hoàng ngồi đây ăn uống thế này.
Đỗ Hằng Thanh lúng túng. Cậu cũng không biết tối qua lúc quản gia thông báo về việc có khách ở nhờ lại không nói rõ là có tới hai người.
Lúc này Tô Yên đang ngồi tại bàn ăn, nhìn bữa sáng thịnh soạn trước mắt mà lòng vừa thèm khát vừa chất chứa chua chát.
Thèm khát là vì cô ta chưa bao giờ được ăn bữa sáng nào tinh tươm và thịnh soạn đến vậy: Có cháo, có mì, có bánh mì, có sữa, còn có cả salad, thứ gì cũng có.
Chua chát là vì cặp chị em ghê gớm mà cô ta gặp hôm qua lại chính là con gái của gia đình này!
Vốn đang có cảm giác thèm ăn nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy Yến Thù, cảm giác đó lập tức bay biến sạch sành sanh.
Vợ chồng nhà họ Yến vừa rời đi, không khí liền lập tức trở nên ngượng nghịu lạ thường. Tô Yên cắn một miếng bánh mì một cách miễn cưỡng, bĩu môi chê bai: "Cũng không ngon lắm... Ai dè cũng chỉ thường thôi."
Cứ ngỡ đồ ăn nhà giàu làm ra thì phải ngon lắm, hóa ra cũng chẳng có gì đặc sắc.
Yến Thù đâu phải kiểu người dễ tính, vốn dĩ đã chẳng ưa Tô Yên, giờ nghe vậy lại càng chẳng giữ mồm giữ miệng: "Không ngon thì đừng ăn nữa đi, có ai ép cô ăn đâu. Ngay từ đầu, dì giúp việc nhà tôi nấu đâu có làm phần cho cô. Đã ăn nhờ ở đậu còn dám làm cao à?”
Đỗ Hằng Thanh đã từng biết đến độ độc mồm độc miệng của Yến Thù. Cái miệng này một khi đã chua ngoa cay nghiệt thì có thể khiến người ta tức chết.
Tuy ngốc thật, nhưng cậu cũng biết rằng khi phụ nữ cãi nhau, nếu mình xen vào lúc này thì chỉ tổ rước thêm phiền phức vào người, chưa kể còn đang ăn nhờ ở đậu nhà người ta.
Cậu cũng không hiểu Tô Yên lúc này lại làm sao nữa, bình thường không phải vẫn ổn sao, sao ăn miếng bánh mì cũng không kiềm được miệng mà nói ra lời như vậy.
Đỗ Hằng Thanh bắt đầu thấp thỏm lo âu. Cậu không muốn lại bị đuổi ra khỏi nhà lần nữa.
Bị nói là ăn chực ở nhờ, sắc mặt Tô Yên tối sầm lại vì bị bẽ mặt: "Ăn chực ở nhờ cái gì? Tôi đi cùng Hằng Thanh mà, tôi làm sao biết mình đang ăn chực ở nhờ chứ!"
"Nếu tôi biết đây là nhà cô, tối qua tôi thà ngủ vạ vật ngoài đường cũng không thèm ở đây!" Yến Thù còn định nói gì đó nhưng thấy Yến Thanh xuống lầu nên không đôi co thêm với Tô Yên nữa, không muốn để sự có mặt của cô ta làm ảnh hưởng tâm trạng buổi sáng của chị gái mình. Cô ấy hừ lạnh một tiếng, cúi đầu tiếp tục húp cháo.
Không thể chấp nhặt với loại người này, chỉ tổ hạ thấp bản thân.
Yến Thanh bước đi chậm rãi, từng bước chân nhẹ nhàng, khoan thai. Khi cô đến gần, giọng nói vang lên khe khẽ nhưng rõ ràng bên tai ba người kia: "Nếu bây giờ đã biết rồi thì phiền cô Tô thanh toán tiền phòng và bữa sáng."
Yến Thù vội vàng kéo ghế mời chị mình ngồi.
Tô Yên đơ người ra nhìn Yến Thanh.
Yến Thanh ngồi xuống, ánh mắt điềm nhiên, lãnh đạm nhìn Tô Yên trước mặt: "Cô Tô, căn phòng cô ở tối qua với đầy đủ tiện nghi và môi trường còn vượt xa bất kỳ phòng hạng sang nào của khách sạn năm sao ở Vân Thành. Một đêm tính cô hai mươi lăm nghìn tệ, Bữa sáng thịnh soạn này đã được tính gộp vào tiền phòng."