"Cô Tô, cô định trả bằng WeChat hay Alipay?"
Yến Thù đứng bên cạnh, thầm giơ ngón cái khen ngợi trong lòng cho Yến Thanh. Đúng là chị gái mình có khác!
Ghét nhất là loại người được voi đòi tiên, còn ra vẻ ta đây.
Mặt Tô Yên biến sắc, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Đỗ Hằng Thanh.
Lúc này Đỗ Hằng Thanh vô cùng lúng túng, cậu khẽ ho một tiếng: "WeChat đi, lát nữa tôi sẽ chuyển khoản cho cậu."
Yến Thanh liếc nhìn Đỗ Hằng Thanh một cái đầy ẩn ý, không nói thêm gì nữa.
Yến Thù nhìn Đỗ Hằng Thanh, lắc đầu ngao ngán. Đúng là tên ngốc cam chịu.
Tô Yên lúc này cũng chẳng còn mặt mũi nào để ở lại đây thêm, thậm chí bữa sáng cũng chẳng muốn ăn: " Tôi đi thu dọn hành lý."
Nói rồi, cô ta đứng dậy nhanh chóng sải bước lên lầu, như thể không muốn ở lại đây thêm một giây nào.
Yến Thù lúc này cũng ăn xong, khi đứng dậy, cô vỗ mạnh vào vai Đỗ Hằng Thanh, nói với giọng điệu đầy ẩn ý và châm chọc: "Cậu có còn tí não nào không vậy hả? Cô ta có xem cậu là bạn bè gì đâu, không trở thành chị dâu cậu được thì cô ta sẽ biến cậu thành cây ATM của mình đó."
Yến Thanh ngước mắt nhìn sang hai người: "Chị dâu gì?"
Yến Thù được thể hứng thú hẳn lên, liền thao thao bất tuyệt kể lại toàn bộ câu chuyện tối qua mà cô nghe lỏm được từ Đỗ Hằng Thanh cho Yến Thanh nghe.
"Tối qua, Đỗ Hằng Thanh đưa Tô Yên về nhà họ Đỗ. Đỗ Phong Thanh đòi Tô Yên hai mươi nghìn tệ tiền phòng, khiến cô ta sợ đến mức vờ trật chân, ngã dúi dụi vào người Đỗ Phong Thanh. Sau đó Đỗ Hằng Thanh và Tô Yên bị Đỗ Phong Thanh đuổi thẳng cổ ra khỏi cửa. Thế nên tối qua mới vác mặt đến nhà mình tá túc đấy."
"Nếu không thì giờ này làm sao chúng ta thấy cái mặt chảnh chọe của cô ta được."
Đúng là trò vờ vịt trật chân rẻ tiền nữa chứ, thật sự coi thiên hạ này ai cũng ngu ngốc như Đỗ Hằng Thanh chắc?
Sao lại trùng hợp thế, không ngã vào Đỗ Hằng Thanh, mà cứ phải nhắm đúng Đỗ Phong Thanh để ngã? Rõ là muốn nhân cơ hội ngã vào lòng người ta để một bước thành bạn gái người ta đây mà.
Ban đầu Yến Thù còn tưởng Tô Yên cùng lắm cũng chỉ muốn moi vài đồng tiền tiêu vặt từ Đỗ Hằng Thanh thôi. Đỗ Hằng Thanh vừa ngốc vừa nhiều tiền, cho người ta tiêu vài chục nghìn tệ cũng chẳng đáng gì.
Ai ngờ cái đích mà cô ta nhắm tới lại cao xa hơn nhiều, chính là trở thành vị thiếu phu nhân quyền quý của nhà họ Đỗ cơ đấy.
Đỗ Hằng Thanh bĩu môi, thở dài: "Thôi đừng nhắc nữa. Anh tôi đúng là quá đáng, nửa đêm nửa hôm đã đuổi tôi ra đường, đến cả chiếc điện thoại cũng không cho tôi cầm theo."
Vừa nói, cậu mượn điện thoại của Yến Thù, đăng nhập vào WeChat của mình rồi quay sang hỏi Yến Thanh: "Tổng cộng bao nhiêu vậy?" Yến Thanh khẽ mím môi, đáp gọn: "Bốn mươi nghìn."
Yến Thù khẽ nhướng mày.
Đỗ Hằng Thanh thoáng sửng sốt, nghi ngờ liệu mình có nghe nhầm không: "Hả?"
Chẳng phải ban nãy cô nói hai mươi lăm nghìn sao?
Yến Thanh thong thả cắn một miếng bánh mì, từ tốn nhai, rồi đối diện với vẻ khó hiểu của Đỗ Hằng Thanh, cô thản nhiên nói: "Một người hai mươi nghìn, hai người bốn mươi nghìn. Bữa sáng miễn phí."
Đỗ Hằng Thanh: "..."
Yến Thanh nhận tiền xong thì thản nhiên rời đi. Đỗ Hằng Thanh nhìn theo bóng lưng khuất dần của cô, đoạn trả lại điện thoại cho Yến Thù, lẩm bẩm: "Sao tôi cứ có cảm giác bốn mươi nghìn tệ này là cô ấy cố tình nhắm vào tôi vậy nhỉ?"
Chẳng lẽ mình đã nhầm?
Đỗ Hằng Thanh nhíu chặt mày, trong lòng vẫn luôn cảm thấy Yến Thanh không phải kiểu người tính toán như thế.
Yến Thù vỗ nhẹ vai cậu: "Việc cậu nhìn ra được đã chứng tỏ cậu vẫn chưa ngu đến mức hết thuốc chữa, vẫn còn cứu vãn được đấy."
Chứ nếu đến nước này mà vẫn không nhìn ra được, thì đúng là hết cách cứu chữa rồi. Kiểu gì cũng bị Tô Yên này ăn sạch đến tận xương cốt, chẳng còn lại gì.
Nghe Yến Thù nói vậy, Đỗ Hằng Thanh vẫn còn mơ hồ lắm, không hiểu tự dưng vô cớ Yến Thanh lại nhắm vào mình làm gì.
Đúng lúc này, khi Yến Thanh đang bước lên lầu thì vừa hay chạm mặt Tô Yên, cô ta đang xách túi hành lý chuẩn bị xuống. Trên vai Tô Yên vẫn là chiếc túi xách hàng hiệu đắt tiền ấy.
Ngay khoảnh khắc hai người lướt qua nhau, Tô Yên gọi với theo: "Này!"
Yến Thanh dừng bước, chậm rãi quay đầu nhìn cô ta, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt không đổi: "Có chuyện gì không?"
Tô Yên lộ rõ vẻ khó chịu: "Hôm qua chị họ tôi đã nói gì với cô?"
Hai người vốn chẳng quen biết nhau mà lại nói chuyện lâu đến thế, rốt cuộc là đã nói được những gì chứ?
Vì chuyện vừa rồi, Tô Yên chẳng còn chút thiện cảm nào với Yến Thanh trước mắt. Trong lòng cô ta thầm nghĩ, chẳng qua cũng chỉ là may mắn được đầu thai vào nhà giàu thôi, có gì mà phải ra vẻ hơn người.