Tô Yên suy sụp hoàn toàn.
Chiều hôm đó, Yến Thù lại đến bệnh viện một chuyến. Đỗ Hằng Thanh, với bản tính thích hóng chuyện, cũng lẽo đẽo đi theo.
Ngày phẫu thuật của Hà Dĩ Xương đã được ấn định, chính là ngày kia.
Vừa đến bệnh viện, hai người đã thấy trong phòng bệnh đang hỗn loạn, đành phải đứng ngoài hành lang một lúc lâu.
Bệnh tình của Hà Dĩ Xương lại trở nặng, cậu bé sốt cao cả ngày, mãi đến chiều tối mới tỉnh lại. Vừa nâng mí mắt nặng trĩu lên, cậu liền nhìn thấy Yến Thù – người từng xuất hiện trong giấc mơ của mình giờ đây đang ngồi bên giường, tay lật xem sách giáo khoa của cậu.
“Chị ơi...”
Hà Dĩ Xương vừa tỉnh lại, giọng nói có chút khàn đặc.
Đỗ Hằng Thanh đứng bên cạnh tỏ ra chu đáo, vội rót một cốc nước ấm đưa cho cậu.
Quyển sách giáo khoa trong tay Yến Thù chi chít những ghi chú và lời phê. Dù phải nằm viện không thể nghe giảng, cậu bé vẫn luôn tự học nội dung trong sách. Sự thông minh và nghị lực này ở độ tuổi ấy quả thực hiếm có, lại khiến người ta không khỏi xót xa.
"Ngày kia phẫu thuật rồi, hai ngày này em nghỉ ngơi cho tốt, thả lỏng tâm trạng, đừng quá xúc động." Hà Dĩ Xương khẽ gật đầu, ánh mắt hơi sáng lên, sắc mặt vốn nhợt nhạt giờ trông như đã khá hơn nhiều: "Em biết rồi ạ."
Đúng lúc này, tiếng "ùng ục" vang lên, Hà Dĩ Xương xoa bụng, bụng đói meo.
Yến Thù liếc nhìn cậu: "Đói rồi à?"
Thấy Hà Dĩ Xương gật đầu, cô đặt quyển sách giáo khoa xuống, vặn mở bình giữ nhiệt mang từ nhà đến bên cạnh, rót một cốc cháo ra. Định đưa cho cậu thì thấy mu bàn tay cậu còn đang cắm kim truyền dịch, không tiện cử động. Cả người trông yếu ớt không còn chút sức lực, dù sao cũng vừa từ cõi c.h.ế.t trở về...
Lòng trắc ẩn khẽ động. Dưới ánh mắt mong chờ của Hà Dĩ Xương, cô dùng thìa múc một muỗng cháo đưa đến trước mặt cậu bé: "Ăn đi."
"Cháo thừa từ bữa sáng ở nhà thôi." Không phải cố ý mang cho em đâu, cô nói thêm, cốt để che giấu chút lúng túng trong lòng.
Thực ra trong lòng cô có chút không tự nhiên, nhưng với những người tốt với mình, cô lại không nỡ giữ vẻ mặt lạnh lùng.
Vậy mà Hà Dĩ Xương lại cười ngây ngô, ngậm một hớp cháo, khóe miệng cứ cong lên mãi.
Một bát cháo hết sạch, cậu vẫn còn cười, Yến Thù nhíu mày: "Cười ngốc cái gì?"
Hà Dĩ Xương chớp chớp mắt: "Chị ơi, chị thật tốt."
Từ khi cậu bắt đầu có ký ức, chưa từng có ai đút cho cậu ăn, dù là lúc bị bệnh, bố mẹ đưa cậu đến bệnh viện rồi cũng bỏ đi luôn.
Đây là lần đầu tiên.
Chị gái tuy mặt lạnh tanh, nhưng cậu vẫn cảm nhận được rõ ràng sự quan tâm ấm áp từ chị ấy.
Yến Thù thấy lời Hà Dĩ Xương nói có chút quen tai, dường như chính cô cũng từng nói câu tương tự.
Đỗ Hằng Thanh đứng bên cạnh cười tủm tỉm: "Yến Thù, cậu em trai này của cậu không tệ đâu nha, đang khen cậu đấy."
Ánh mắt trẻ con không biết nói dối. Nhìn cách cậu bé nhìn chị gái mình kìa, ánh mắt ấy ánh lên niềm yêu thích chân thật không thể che giấu. Cậu thật sự quý mến người chị gái đã xa cách từ nhỏ này. Điều kỳ lạ là, rõ ràng chỉ mới gặp vài lần, tiếp xúc đôi ba bận nhưng Hà Dĩ Xương lại tỏ ra muốn gần gũi với người chị này hơn, như thể có một sợi dây vô hình kết nối hai người.
Yến Thù liếc Đỗ Hằng Thanh một cái, cậu ấy lập tức im bặt.
Hai ngày gần đến ca phẫu thuật, bà Yến đặc biệt dặn dì giúp việc ở nhà hâm canh tẩm bổ cho Yến Thù. Đã vào bệnh viện thì không có chuyện nhỏ, việc gì cũng phải cẩn thận.
Lúc này, bà nhìn cô con gái nuôi đang nô đùa với Yến Trăn và Đỗ Hằng Thanh trong phòng khách, khẽ thở dài: "Nấu thêm ít cháo nữa đi, đứa bé trong viện kia cũng thật đáng thương."
Hôm qua bà có đến thăm, lúc nhìn thấy cậu bé, bà giật mình nhận ra nét mặt của nó cực kỳ giống Yến Thù hồi nhỏ. Khoảnh khắc đó, bà nhớ lại lúc mới nhặt được Yến Thù về, con bé cũng thoi thóp, nằm viện mãi mới giữ lại được mạng sống.
Cả hai đứa trẻ này đều số khổ, sinh ra đã phải chịu nhiều thiệt thòi.
Hôm qua, bà nghe người quen trong bệnh viện kể lại, thực ra lúc bệnh tình của cậu bé chưa chuyển biến xấu hoàn toàn, bác sĩ điều trị đã đề nghị phẫu thuật rồi. Vợ chồng họ Hà, một người đúng là có vấn đề sức khỏe, không đáp ứng yêu cầu tương thích nhưng người còn lại thì hoàn toàn đủ điều kiện. Thế nhưng Lý Tường lại sợ sau phẫu thuật cơ thể mình không hồi phục nổi, cứ chần chừ mãi, quyết định chờ người hiến tặng phù hợp.