Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 497

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

"Giải thoát sớm một chút chưa hẳn đã là chuyện xấu. Kiếp sau của thằng bé chắc chắn sẽ tốt đẹp hơn nhiều."

Khi nói những lời này, ngay cả chính Yến Thanh cũng không nhận ra trong đôi mắt mình chợt thoáng hiện lên một tia khao khát đến đau lòng, một sự ngưỡng mộ khó tả. Nếu có thể, cô cũng muốn được giải thoát, chứ không phải cứ mãi bị mắc kẹt ở nơi này.

Lúc này Yến Thù mới nhớ ra khả năng đặc biệt của chị gái mình, cô đột ngột ngồi bật dậy khỏi giường: "Chị ơi, em ấy sẽ đầu thai vào một gia đình tốt chứ?"

Yến Thanh chậm rãi đáp: "Chắc chắn rồi."

Chỉ cần là điều Yến Thù mong muốn, cô sẽ cố hết sức mình để giúp đỡ.

Thấy sắc mặt Yến Thù đã khá hơn, tâm trạng cũng không còn suy sụp như vừa rồi, Yến Thanh mới lên tiếng hỏi: "Em có muốn gặp lại em ấy lần nữa không?"

Yến Thù hơi sững người, vì những chuyện gần đây khiến cô phiền muộn đến nỗi suýt quên mất chị mình có khả năng kết nối người sống với người đã khuất.

Hai người nhìn nhau hồi lâu, Yến Thù chậm rãi lắc đầu: "Thôi ạ."

Gặp lại chỉ càng tăng thêm vướng bận mà thôi.

Yến Thanh khẽ gật đầu: "Vậy em nghỉ ngơi sớm đi."

Đợi Yến Thanh rời khỏi phòng, Yến Thù mới đưa tay với lấy lá thư trên bàn. Mất một lúc lâu, cô mới từ từ mở ra. Dòng chữ sạch sẽ, ngay ngắn hiện rõ, như muốn khắc sâu vào tâm trí...

[Chị ơi!

Khi chị đọc được lá thư này, có lẽ em đã đi rồi.

Em nghe nói người sắp c.h.ế.t thực ra có thể cảm nhận được, em nghĩ điều này không sai chút nào.

Mấy năm qua, em chưa từng cảm nhận được niềm vui và hạnh phúc trọn vẹn như những ngày vừa qua. Dù chỉ là vài ngày ngắn ngủi, nhưng với em, vậy là đủ lắm rồi, con người vốn chẳng nên quá tham lam.

Trước khi gặp chị, em đã từng hình dung chị sẽ là người như thế nào. Chị rất xinh đẹp, rất thông minh, tính tình cũng thật tốt, đối xử với em bằng cả tấm lòng. Bát cháo hôm đó, thật ra là chị đặc biệt mang đến cho em đúng không? Em biết mà.

Những tổn thương mà bố mẹ đã gây ra cho chị, không ai có thể thay họ nói lời xin lỗi, cũng chẳng ai có thể ép chị tha thứ. Em chỉ mong mọi chuyện sẽ sớm kết thúc, để chị có thể sống một cuộc đời thật tốt.

Chị còn có chị gái và anh trai, em thấy họ đều đối xử với chị rất tốt. Cuộc sống sau này của chị nhất định sẽ rất hạnh phúc.

Em rất buồn vì những gì đã xảy ra, nhưng lại có chút ích kỷ, bởi em thực sự rất vui khi có được một người chị như chị. Hy vọng nếu có kiếp sau, em vẫn có thể là em trai của chị.

Tạm biệt chị.

Ngày phiên tòa sơ thẩm kết thúc, An Dạng lại đến Vân Thành tìm gặp Yến Thanh.

Bốn người họ lại đến quán cà phê, vẫn là địa điểm quen thuộc lần trước, chỉ khác là lần này không có Tô Yên.

An Dạng ngập ngừng, lời muốn nói cứ mắc kẹt trong cổ họng. Cô liếc nhìn Đỗ Hằng Thanh, biết cậu và Tô Yên thân thiết, e là những lời mình sắp nói sẽ không tiện để cậu nghe.

Mấy hôm nay Đỗ Hằng Thanh đều ở nhà họ Yến, nhờ tiếp xúc với Yến Tu Văn, dù không học được gì nhiều, nhưng cậu đã lĩnh hội được tinh túy của việc nhìn sắc mặt người khác. Lúc này, thấy vẻ lưỡng lự của An Dạng, cậu hiểu ý đứng dậy, chuyển sang một bàn khác ngồi.

Giọng Yến Thanh vang lên: "Chị An nghĩ kỹ rồi sao?"

An Dạng khẽ gật đầu nhưng lại nhìn sang Yến Thù: "Cô Yến, tôi có thể hỏi cô một chuyện được không?”

Yến Thù hơi sững lại, nhìn An Dạng, đặt tách cà phê xuống: "Mời chị nói."

An Dạng lúc này mới chậm rãi lên tiếng: " Tôi có theo dõi chuyện của cô trên mạng, chuyện cô kiện bố mẹ ruột ra tòa. Chẳng phải họ là những người ruột thịt duy nhất còn lại của cô trên đời này sao? Cô không hề cảm thấy day dứt, khó chịu sao?” Một mối quan hệ như vậy, chẳng phải càng nên trân trọng hơn sao? Tại sao cô ấy lại không hề do dự chút nào về việc kiện bố mẹ ruột ra tòa, cứ như đó chỉ là một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể vậy.

Yến Thù thực sự không ngờ An Dạng lại hỏi mình chuyện này. Suy nghĩ một lát, cô lắc đầu: "Có một điểm chị nói sai rồi. Trên đời này, tôi có rất nhiều người thân thiết, nhưng bố mẹ ruột của tôi lại không nằm trong số đó. Đối với tôi, họ chẳng qua chỉ là những người xa lạ có chung dòng m.á.u mà thôi."

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 497