Trong đầu cô đã tự động vẽ ra hình ảnh một mỹ nam phong độ ngời ngời, khoác áo blouse trắng, toát lên khí chất thư sinh, dáng vẻ ôn hòa, nho nhã.
Gần nửa tiếng sau, cánh cửa phòng thí nghiệm cuối cùng cũng hé mở. Một người đàn ông mặc áo blouse trắng bước ra, ngáp một cái rõ to. Mái tóc dài đến mức có thể túm thành hai chỏm nhỏ, trên mặt đeo kính gọng nhựa đen, râu ria lởm chởm, chân lê dép tông, trông chẳng khác nào một ông chú lôi thôi. Anh ta rốt cuộc dừng lại trước mặt Yến Thù.
Yến Thù là người đứng dậy trước, gọi: "Anh."
Yến Thanh đứng bên cạnh: "?"
Yến Trăn khẽ gật đầu, ánh mắt lập tức rơi vào Yến Thanh đang đứng bên cạnh. Anh ta cúi người, ghé sát lại gần, cất giọng nói trong trẻo như thiếu niên, hoàn toàn không hề ăn nhập gì với vẻ ngoài của mình.
Anh ta đẩy gọng kính lên, ánh mắt thoáng ánh lên vẻ dò xét: "Em gái nhỏ à, em nhìn giống anh phết đó nha."
Yến Thanh: "..." Hình tượng "mỹ nam phong độ ngời ngời, ôn hòa nho nhã" về Yến Trăn mà cô vừa vẽ ra trong đầu tức khắc tan nát thành từng mảnh.
Yến Thù đứng bên cạnh khẽ thở dài: "Anh ơi, đây là chị gái mình, người mà gia đình vừa tìm về tháng trước đó."
Mắt Yến Trăn sáng rỡ, đưa tay véo má Yến Thanh kéo qua kéo lại: "Ồ! Hóa ra là em gái ruột thất lạc bấy lâu nay của anh! Bảo sao nhìn giống anh phết thế chứ. Cái khuôn mặt xinh đẹp này giống anh y chang!" "Nào, gọi một tiếng " anh cả" anh nghe thử xem nào."
Kiểu cách suồng sã, lại có phần vô lễ này hoàn toàn khác hẳn bà Yến và Yến Thù, khiến Yến Thanh không biết phải ứng phó ra sao, đành miễn cưỡng gọi một tiếng: "Anh cả."
Yến Trăn vui vẻ đáp: "Ơi!"
Lúc này, Yến Thù mới trở lại việc chính: "Mẹ gọi anh về ăn cơm kìa, đi thôi anh..."
Yến Trăn rất tự nhiên, một cánh tay choàng lên vai Yến Thanh, tay kia choàng lên vai Yến Thù, cứ như thể anh em thân thiết lâu ngày không gặp vậy: "Đi, đi nào, về nhà ăn cơm!"
Vừa xuống dưới lầu, ba người đã thấy Yến Tu Văn vừa xong việc lái xe quay lại, đỗ ngay trước cửa.
Cửa sau xe mở ra. Không thấy Tiểu Trương đâu, người lái xe lúc này chính là Yến Tu Văn. Anh ta liếc Yến Trăn một cái, giọng điệu thờ ơ: "Đến tiệm cắt tóc trước đã."
Nghe thế, Yến Trăn lập tức quay người định bỏ chạy, nhưng đã bị Yến Thù đề phòng từ trước mà túm chặt lại. Tranh thủ lúc Yến Trăn chưa kịp phản ứng, cô ấy đẩy thẳng anh ta vào ghế sau, dứt khoát ra lệnh: "Ngoan ngoãn vào trong đi cho em!"
Sau khi tống cổ Yến Trăn vào xe, Yến Thù cũng ngồi phịch xuống ngay ghế sau, ghì chặt anh ta, hoàn toàn chặn đứng mọi đường thoát.
Đúng một cú đá trúng thẳng vào mông!
Yến Thanh đứng ngoài xe, khẽ che nửa mắt. Nhìn thôi cô cũng thấy đau giùm.
Yến Trăn ôm mông, ánh mắt đầy ấm ức nhìn Yến Thù: "Anh là anh trai của em đấy!"
Yến Thù chỉ nghiêng mặt, liếc anh ta một cái rồi im lặng, ánh mắt như thể đang nói: "Giờ anh mới biết mình là anh trai cơ đấy à?"
Quả thật, lúc này, im lặng còn hơn vạn lời nói.
Yến Trăn lập tức im bặt, quay phắt đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ra chiều đang hờn dỗi lắm.
Trong khoảnh khắc này, qua ánh mắt của Yến Thanh, Yến Thù lại hiện lên với một hình ảnh hoàn toàn mới mẻ.
Yến Tu Văn nhìn Yến Thanh vẫn còn đứng ngoài xe, giọng nói lạnh lùng hơi trầm xuống, thúc giục: "Còn chưa lên xe?"
Yến Thanh lúc này mới thu lại ánh mắt dò xét, kéo cửa xe mở ra. Trên xe, giờ chỉ còn lại duy nhất ghế phụ lái.
Yến Tu Văn lái xe nhưng dường như đang suy tư điều gì đó. Thỉnh thoảng, lúc chờ đèn đỏ, ánh mắt anh lại vô thức liếc nhìn Yến Thanh vài lần. ...
Đến tiệm làm tóc, nhân viên cầm tông đơ và d.a.o cạo tiến đến gần Yến Trăn. Chỉ thấy anh ta né bên trái, rụt đầu sang bên phải, dù đã bị giữ yên trên ghế rồi mà vẫn không chịu ngoan ngoãn.
"Cậu Yến à, cậu đừng cử động nữa ạ..."
"Nếu cứ thế này, lát nữa sẽ cạo trúng mặt cậu mất!"
"Cậu Yến ơi..."
Đối mặt với hành vi như thể trẻ lên ba của Yến Trăn, nhân viên tiệm tóc chẳng biết phải làm sao, đành đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Yến Tu Văn và những người khác.
Yến Trăn lúc này chẳng khác gì một đứa trẻ nghịch ngợm được họ hàng gửi trông hộ vài ngày, không chỉ không nghe lời mà còn như mắc chứng tăng động, không ngừng quậy phá.
Ngay cả trẻ con khi cắt tóc, hay được cho đồ chơi, đồ ăn vặt còn biết hợp tác, đằng này một người đã ngoài hai mươi mà lại rắc rối đến thế.