Đến lúc này, Yến Thanh cuối cùng cũng hiểu được sự ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi trước đó của Yến Thù. Vị anh cả nhà họ Yến trước mắt này đúng là chỉ phát triển IQ và chiều cao, còn tuổi tác thì dường như vẫn giậm chân tại chỗ, đích thị là Yến-ba-tuổi.
Yến Thù đang ngồi uống nước ép bên cạnh cũng không chịu nổi nữa, cô đặt ly nước xuống, đứng dậy cầm lấy d.a.o cạo từ tay người thợ làm tóc: "Để em."
Người thợ làm tóc như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.
Khi con d.a.o cạo vừa vào tay Yến Thù, Yến-ba-tuổi vừa nãy còn nghịch ngợm lập tức im bặt như khúc gỗ, biểu cảm trên mặt cứng đờ.
Anh ta trông hệt như gặp phải khắc tinh, ngoan ngoãn đến lạ thường.
Yến Thù nói: "Anh, anh cũng biết đấy, tay nghề em không tốt lắm đâu, lát nữa lỡ làm mặt anh bị thương thì chẳng có tiền mà đền đâu nhé."
Ánh mắt Yến Trăn dán chặt vào con d.a.o cạo trong tay cô em gái, toàn thân đề phòng cao độ.
Lúc này Yến Thù mới bôi bọt lên mặt anh trai, một lát sau thì bắt đầu cạo râu cho anh.
Yến Thanh bật cười: "Sao tôi lại thấy anh cả chẳng giống anh cả, mà em út cũng chẳng giống em út chút nào thế nhỉ."
Ban đầu cô cứ nghĩ Yến Thù vẫn là một đứa trẻ cần được chăm sóc, nhưng giờ có Yến Trăn làm đối trọng, cô ấy bỗng chốc lại giống như người lớn biết chăm sóc trẻ nhỏ.
Có lẽ vì không khí khá thoải mái, Yến Tu Văn cũng có tâm trạng tốt nên nói vài câu: "Yến Trăn tuy tuổi lớn hơn nhưng từ nhỏ đều là Yến Thù nhỏ tuổi hơn chăm sóc nó. Ngay cả giấy báo dự thi đại học và bút viết hồi trước cũng là do Yến Thù lúc đó mới học cấp hai chuẩn bị cho."
Yến Thanh: "..." Nghe có vẻ không hợp lý lắm, nhưng đặt vào hai người này thì lại hoàn toàn bình thường.
Đụng phải Yến Thù, ông anh cả Yến Trăn này lại giống như một đứa em trai ngoan ngoãn. Râu được cạo sạch, một khuôn mặt trắng trẻo lộ ra, ngũ quan sáng sủa, khác một trời một vực so với hình ảnh râu ria lởm chởm ban nãy.
Thợ cắt tóc sửa lại kiểu tóc đơn giản, ông chú lôi thôi lập tức biến thành anh chàng đẹp trai phong độ. Thoáng chốc, ngay cả đôi dép lê Yến Trăn đang đi cũng trở nên hợp mắt hơn.
Nhìn thế này, quả thực rất giống Yến Thanh, đặc biệt là đôi mắt.
Bốn người về đến nhà họ Yến, bà Yến đi tụ họp với bạn bè vẫn chưa về.
Yến Trăn đi thẳng về phòng mình, chuẩn bị tắm rửa trước.
"Thù Thù, đồ ngủ của anh để đâu rồi?" Giọng oang oang của Yến Trăn vang lên từ tầng hai. Yến Thù ở tầng một, bình thản đáp: "Ngăn tủ thứ ba từ trái sang trong tủ quần áo."
Yến Trăn lại hỏi: "Thù Thù, khăn tắm của anh đâu?"
Yến Thù tiếp lời: "Trên sào phơi đồ phía sau cửa phòng tắm tầng hai."
Yến Thù ngồi trên sofa, tay đang cầm sách đọc, thỉnh thoảng đáp lại Yến Trăn một hai câu không cần ngẩng đầu.
Yến Thanh đang kiểm tra tiền vào tài khoản ngân hàng mấy ngày nay, bất giác ngẩng đầu nhìn Yến Thù. Con người đúng là cần phải có sự so sánh mà.
Dưới sự đối chiếu của ông anh cả không đáng tin Yến Trăn, cô em út Yến Thù trông đáng tin cậy hơn hẳn. Ngay khi Yến Thanh nghĩ rằng không thể có câu hỏi nào ngớ ngẩn hơn được nữa, giọng oang oang của Yến Trăn lại vang lên khắp nhà...
Yến Trăn: "Thù Thù, quần lót của anh tìm không thấy, em để đâu rồi???"
Yến Thù đầu cũng không ngẩng lên: "Bên dưới tủ quần áo, ngăn thứ ba từ trái sang, tầng thứ hai."
Yến Thanh: "???"
Có Yến Trăn ở đây, Yến Thù không còn bám riết lấy Yến Thanh như mọi khi nữa.
Bởi vì cả buổi tối, ngoài thời gian cả nhà ăn cơm, Yến Thù gần như đều phải đối phó với Yến Trăn.
Lúc ăn cơm, bà Yến rõ ràng tâm trạng rất tốt, có lẽ ban ngày mua được nhiều quần áo mới, cười híp mắt lần lượt gắp thức ăn cho ba đứa con: "Trăn Nhi, ăn nhiều vào con, nhìn mặt con gầy đi một vòng rồi kìa, ở trường chắc chắn ăn uống không tốt đúng không."
Yến Trăn cười hì hì ăn một miếng thịt lớn: "Con cảm ơn mẹ."
Yến Thù ngẩng đầu liếc Yến Trăn một cái, không chút nể nang vạch trần: "Rõ ràng là cạo râu nên mặt mới trông nhỏ đi thôi chứ gì."
Bà Yến lập tức cười vui vẻ hơn, kéo theo đó, giọng điệu với Yến Tu Văn cũng dịu dàng hơn hẳn: "Tu Văn à, con cũng không còn nhỏ nữa, nên tìm bạn gái đi thôi. Nếu có ai thích hợp thì cứ tìm hiểu thử xem."