An Dạng lúc này đang tức giận, chẳng còn chút thiện cảm nào với mợ Tô: "Không nhận!"
"Mợ không đi thì cháu gọi bảo vệ đấy."
Mợ Tô tức đến đỏ bừng mặt: "Tao đã nói mày là đồ vong ơn bội nghĩa nuôi không thân mà, Tô Bạc còn không tin! Nếu không có tao với cậu mày cưu mang chăm sóc, mày nghĩ một đứa mồ côi như mày có được cuộc sống như bây giờ, ở trong cái nhà này chắc? Không biết đang ăn mày ở xó nào, hay bị bán vào cái xó xỉnh quỷ quái nào rồi..."
"Rầm!" một tiếng, cánh cửa bị đóng sầm lại, chặn đứng những lời chửi rủa của mợ Tô ở bên ngoài. Mặt An Dạng tái mét. Rốt cuộc mình đã ngây thơ và ngu ngốc đến mức nào mà lại coi gia đình họ là người thân thiết nhất trên đời này. Giờ đây, khi đã nhìn thấu bộ mặt thật của họ, cô càng cảm thấy bản thân trước kia thật đáng thương và nực cười.
Cô quay người lại nhìn Yến Thanh và Yến Thù: "Xin lỗi, làm phiền hai cô rồi."
Yến Thù xua tay lắc đầu: "Không sao, chuyện kiểu này tôi cũng từng gặp rồi."
Bị người ta tìm đến tận cửa mắng chửi thế này, cô ấy cũng coi như có kinh nghiệm.
Yến Thanh thì càng không có phản ứng gì nhiều, chuyện tương tự thế này cô đã thấy quá nhiều rồi. Lúc này, cơn buồn ngủ ập đến, cô chỉ muốn đi ngủ thôi.
Hôm sau, Yến Thanh dùng bát tự của mẹ kế Nguyên Ái và Chu Nghiên do An Dạng cung cấp để xem một quẻ.
An Dạng đứng bên cạnh căng thẳng đến mức lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Khi thấy Yến Thanh lắc đầu, tim cô như ngừng đập.
Giây phút này, khi đã biết kết quả, cô không kìm nén được nữa, ngồi thụp xuống đất ôm gối bật khóc nức nở, vừa khóc vừa nói: " Tôi biết ngay mà, họ không phải kiểu người sẽ ôm tiền bỏ trốn..."
" Nhưng tôi thà rằng họ bỏ trốn còn hơn....
Thà rằng họ mang tiền đi mất, còn hơn là xảy ra chuyện, ít nhất như vậy họ vẫn còn sống tốt.
Yến Thù đứng cạnh khẽ thở dài.
Chiều tối hôm đó, Yến Thanh bày một trận pháp gọi hồn ở sân sau nhà. Khi tiếng chuông vừa vang lên, khói trắng đã cuồn cuộn bốc lên.
Ba cặp mắt nhìn chằm chằm vào giữa trận pháp nhưng một lúc sau, khói trắng tan đi, chẳng thấy một bóng người nào xuất hiện.
Yến Thù tròn xoe mắt, hết nhìn Yến Thanh lại nhìn trận pháp không chút động tĩnh, dụi mắt đầy hoài nghi. "Chị gái thất bại rồi sao?"
Yến Thanh khẽ nhíu mày, thổi tắt ngọn đèn dẫn hồn đang lay lắt.
An Dạng ngơ ngác hỏi: "Có chuyện gì vậy, chị? Em thấy chị vừa bày trận, lắc chuông, lại còn đốt lửa, vậy mà giờ chẳng có gì xảy ra cả."
Lúc này, trong mắt An Dạng, Yến Thanh chẳng khác nào một kẻ bịp bợm đội lốt thầy pháp.
Yến Thù bắt đầu hơi lo lắng. Cô An đây sẽ không nghĩ họ là kẻ lừa đảo rồi tống cổ đi chứ?
Yến Thanh trầm giọng nói: "Có lẽ họ đã bị giam giữ bằng một phương pháp đặc biệt nào đó nên trận pháp gọi hồn của tôi không thể gọi được họ về."
Nếu không, với tình cảm sâu đậm giữa An Dạng và Chu Nghiên, có lẽ ngay từ khi còn ở Vân Thành, cô đã có thể nhìn thấy linh hồn Chu Nghiên ở bên cạnh An Dạng rồi. Phương pháp đặc biệt? An Dạng hơi sững người, rồi bỗng nhiên nhớ ra: " Tôi nhớ rồi! Hình như bên họ hàng nhà cậu tôi có một người bà con, nghe nói hồi trẻ từng bái sư học được chút ít tà thuật sơ sài, mấy năm trước toàn dựa vào đó để lừa đảo kiếm sống."
"Chẳng lẽ... chuyện này có liên quan đến người đó sao?"
Yến Thanh khẽ gật đầu: "Có thể."
An Dạng lập tức sốt ruột: "Vậy còn cách nào khác để tìm được họ không, chị?"
Yến Thanh khẽ mím môi. Ban đầu cô chỉ nghĩ đây là một vụ mất tích thông thường, không ngờ lại có những yếu tố phức tạp này xen vào.
Khóe môi Yến Thanh khẽ nhếch, tia hứng thú chợt lóe lên trong mắt cô: "Có. Cho tôi thêm chút thời gian và vài món đồ của bạn trai cô nữa." Yến Thù cũng tò mò không kém. Cứ ngỡ chị gái tính toán sai lầm, hóa ra lại có kẻ khác nhúng tay vào chuyện này. ... Hôm sau, ba người Yến Thanh lên xe, đi theo phương hướng đã được tính toán. Ánh mắt An Dạng dần trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ, sắc bén tựa lưỡi dao.