Nhận thấy sự thay đổi rõ rệt trong ánh mắt An Dạng, Yến Thù chủ động hỏi: "Sao vậy chị?”
"Đây là khu phố cổ." Giọng An Dạng chùng xuống, mang theo một sự lạnh lẽo khó tả.
Yến Thanh và Yến Thù lập tức hiểu ra. Chắc chắn họ đang tiến về nhà họ Tô.
Chiếc la bàn liên tục xoay tít, chỉ dẫn ba người dừng lại trước một căn nhà ngói cũ kỹ nằm khuất sâu trong thôn.
Bên trong nhà vọng ra tiếng người, có vẻ như mợ Tô đang có mặt.
Yến Thanh dẫn hai người vòng ra phía sau căn nhà ngói. Khoảng sân sau được trồng đủ loại rau củ, từ hành tỏi đến cải thảo. Cuối cùng, ba người dừng lại trước một luống cải thảo xanh tốt mơn mởn. "Chính là chỗ này." Yến Thanh chỉ vào luống rau trước mặt.
Yến Thù nhìn luống rau xanh mướt, không thể tin nổi. "Trên này vẫn đang trồng rau tươi tốt mà!"
An Dạng nhìn quanh, tiện tay rút một cái cuốc từ hàng rào nhà hàng xóm gần đó, nghiến răng ken két, nhắm thẳng vào luống cải thảo mà vung cuốc xuống.
Động tĩnh không nhỏ này lập tức thu hút sự chú ý của những người hàng xóm hiếu kỳ. Họ vội vàng chạy tới xem, thấy luống cải thảo xanh tốt đang bị phá hoại thê thảm thì vội vàng can ngăn: "Tiểu Dạng à, cải đang tốt thế này cháu đào nó lên làm gì vậy?”
Họ thừa biết gia đình lão Tô quý mảnh đất này đến mức nào, chưa bao giờ cho phép ai động vào. Cải thảo trồng ra vừa đẹp mắt lại vừa ngọt thanh, lần nào cũng bán rẻ cho bà con trong thôn. Sắp đến vụ thu hoạch rồi, sao lại phá nát thế này?"
Thấy khuyên ngăn mãi không được, một người hàng xóm tốt bụng vội vàng chạy đi báo cho mợ Tô, lúc này đang bận gọi điện thoại cho Tô Yên trong nhà.
"Bà mau ra xem đi, con bé cháu ngoại nhà bà dẫn theo hai người, đang đào tung luống cải thảo nhà bà lên kìa!"
Mợ Tô vừa nghe, sợ đến mức tay chân luống cuống, làm rơi cả điện thoại, cuống cuồng chạy ra ngoài, suýt nữa thì vấp ngã ngay ngưỡng cửa. Bà loạng choạng chạy đến luống cải thảo phía sau, thấy cảnh tượng trước mắt thì mặt cắt không còn một giọt máu: "Dừng tay! Tất cả dừng tay lại ngay!" Nhưng An Dạng vẫn điên cuồng vung cuốc. Động tác của cô nhanh thoăn thoắt, chẳng mấy chốc đã đào sâu được nửa mét. Yến Thù thấy mợ Tô định lao tới cản liền nhanh chóng đứng chắn trước mặt.
Mợ Tô gào lên đến méo xệch cả mặt: "Mày đúng là đồ ăn cháo đá bát, đồ vô ơn! Hại cậu ruột mày vào tù chưa đủ hay sao mà giờ còn định phá nát cái luống rau kiếm cơm của cả nhà hả?!"
"Tạo nghiệt mà!" Bà ta tức đến mặt lúc xanh lúc trắng, quay sang đám đông hàng xóm đang vây xem, hét lớn: "Mọi người mau lên giúp tôi cản nó lại đi! Hôm qua bà nào bảo muốn cải thảo phải không? Cứ lấy hết, tôi không lấy tiền đâu! Mau cản con bé đó lại! Mau lên!"
Mợ Tô hét lên như vậy, hàng xóm xung quanh cũng ngại đứng nhìn mãi, lại nghe nói được cho rau miễn phí nên nhao nhao tiến lên khuyên can, nhưng không ai dám mạnh tay, chỉ dám nói vài câu cho có lệ. Khung cảnh trở nên ồn ào và hỗn loạn.
"Tiểu Dạng à, cậu mợ cháu bình thường đối xử với cháu tốt lắm mà. Sao cháu lại cứ phải đào luống cải này lên thế? Nhìn mợ cháu kìa, tức sắp ngất đi rồi đấy."
"Có chuyện gì thì từ từ nói, rau đang tốt thế này không thể lãng phí được!"
Lúc này, mợ Tô bị Yến Thù chặn lại, không có cách nào tiến lên được dù chỉ một bước. Bà ta cũng không hiểu nổi, con bé mới mười bảy, mười tám tuổi trước mặt này lấy đâu ra sức khỏe kinh người như vậy sao!
Khung cảnh vô cùng hỗn loạn.
Yến Thanh đứng phía sau quan sát, thấy việc đào bới cũng gần xong rồi, liền bình tĩnh lấy điện thoại trong túi ra, gọi số cảnh sát địa phương ở Hải Thành.
Ngay lúc cuộc gọi vừa được kết nối, một tiếng kêu kinh hãi bất ngờ vang lên: "Ê! Mọi người mau nhìn kìa! Đào được cái gì thế này?"
Mọi người xung quanh lập tức xúm lại gần xem. Yến Thù cũng buông mợ Tô ra, lập tức đi tới nhìn.
Chỉ thấy luống cải thảo đã bị đào thành một cái hố sâu gần một mét. Khi An Dạng hất lớp đất mặt ra, một khúc xương tay trắng ởn hiện ra trước mắt mọi người. Tay An Dạng siết chặt cán cuốc, động tác đào bới càng trở nên gấp gáp hơn.
"Xương! Là xương người!"
Không biết ai đó đã hét lên đầy kinh hãi, khiến đám đông lập tức sợ hãi mà lùi xa.