Mợ Tô mặt cắt không còn giọt máu, ngã phịch xuống đất. Xong rồi, tất cả đã kết thúc.
Cả thôn nhốn nháo như ong vỡ tổ. Không ai ngờ được lại đào ra xác c.h.ế.t ngay trong luống cải thảo xanh mướt sau nhà ông Tô, mà người phát hiện lại chính là đứa cháu gái của gia đình đó!
Vụ này không phải chuyện đùa. Hơn nửa thôn từng ăn rau trồng trên mảnh đất đó. Giờ nghĩ lại, ai nấy đều tái mét mặt mày, bụng dạ cồn cào, chỉ muốn nôn thốc nôn tháo.
Khoảng hai mươi phút sau, tiếng còi xe cảnh sát hú vang khắp thôn.
Lực lượng cảnh sát nhanh chóng phong tỏa hiện trường, đào tung cả luống cải thảo và liên tiếp tìm thấy hai bộ hài cốt đã phân hủy hoàn toàn, chỉ còn trơ xương trắng. Họ triệu tập Mợ Tô, An Dạng về đồn lấy lời khai, đồng thời mời Yến Thanh và Yến Thù cùng về để phục vụ điều tra.
"Nói xem, làm sao các cô biết ở đó có chôn xác chết?" Một cảnh sát nhìn Yến Thù với ánh mắt sắc lạnh, chất vấn.
Yến Thù mới mười chín tuổi, lại lặn lội từ Vân Thành xa xôi đến tận Hải Thành này để đào xác. Hành tung của cô gái này thực sự quá đáng ngờ.
Yến Thù tỉnh bơ, thản nhiên đáp: "Chị gái tôi biết xem bói. Chị ấy tính ra được ở đó có chôn xác."
Vị cảnh sát khựng lại. Xem chừng cô gái này không được tỉnh táo cho lắm.
Yến Thanh liếc nhìn hai lá bùa đặt trong túi vật chứng trên bàn. Chúng không quá ghê gớm, không làm hại người sống nhưng lại là công cụ trấn áp cực kỳ hiệu quả đối với oan hồn, khiến họ vĩnh viễn không thể siêu thoát. Nếu bùa chú có đẳng cấp cao hơn, theo thời gian, nó thậm chí có thể từ từ luyện hóa, làm linh hồn người c.h.ế.t oan tan biến hoàn toàn.
Nếu không phải kẻ đặt lá bùa có tu vi tầm thường, có lẽ Nguyên Ái và Chu Nghiên đã sớm hồn siêu phách lạc rồi.
Nhà họ Tô này quả thật lòng lang dạ sói, rõ ràng là muốn chiếm đoạt toàn bộ tài sản của nạn nhân. "Đây là gì?" Một cảnh sát chỉ vào hai lá bùa, hỏi Yến Thanh, ánh mắt sắc lẹm dò xét biểu cảm của cô.
Yến Thanh giả vờ ngơ ngác: " Tôi không biết. Chuyện này có lẽ nên hỏi chủ nhà thì phải?"
Vị cảnh sát lộ rõ nét mặt nghiêm nghị. Chủ nhà đương nhiên không thể thoát khỏi vòng nghi vấn trong vụ án này, nhưng ba cô gái này tự dưng lại đến đào luống rau nhà người ta thì quả thực rất đáng ngờ. Tuy nhiên, dù hỏi thế nào, họ cũng chẳng khai thác được thông tin gì hữu ích.
Hỏi đi hỏi lại, Yến Thù ở phòng bên cạnh vẫn một mực lôi chuyện bói toán vào, đúng là làm rối tung mọi thứ.
Vợ chồng ông bà Tô nổi tiếng là người tốt bụng trong thôn từ xưa đến nay. Theo lời kể, họ thường xuyên biếu hàng xóm thân thiết rau củ, thịt cá. Có món gì ngon cũng mang ra chia sẻ. Trong thôn có việc gì cần giúp đỡ, họ luôn là những người xông xáo đứng ra. Tiếng tăm tốt đẹp như vậy, quả không giống kiểu người có thể ra tay sát hại rồi chôn xác. Nhiều người dân còn nói, vợ chồng họ thường xuyên lui tới chăm sóc mảnh vườn cải đó. Nếu biết dưới đó có xác chết, họ tránh xa còn không kịp, làm sao có thể ngày nào cũng ra đào xới, gieo hạt trồng rau lên trên đó? Có lẽ họ đã bị người khác vu oan giá họa. Người trong thôn còn kể, cô cháu gái An Dạng này của nhà họ Tô mồ côi mẹ từ nhỏ, bố lấy mẹ kế, rồi bố cũng qua đời, người mẹ kế ôm tiền bỏ trốn. Tất cả đều nhờ vợ chồng ông bà Tô cưu mang nuôi nấng. Giờ kiếm được tiền thì lại trở nên tráo trở, chẳng hề báo đáp công ơn cậu mợ.
Mặc dù An Dạng có tính cách không tốt, nhưng vợ chồng ông bà Tô vẫn thường xuyên quan tâm chăm sóc cô, cho thấy họ đúng là những người lương thiện.
Tuy nhiên, việc vợ chồng ông bà Tô lắp camera trong nhà An Dạng cũng là một sự thật không thể chối cãi. Đến giờ, họ vẫn đang bị tạm giữ ở đồn cảnh sát. Tô Bạc vẫn ngoan cố không nói thật, chỉ bảo là lo lắng cho sự an toàn của cháu gái nên mới lắp camera giám sát tận phòng ngủ, nhưng lời nói dối này không ai tin nổi. Dù vậy, lắp camera không đồng nghĩa với tội danh g.i.ế.c người chôn xác. Mọi suy đoán đều phải dựa vào bằng chứng cụ thể. Không loại trừ khả năng có kẻ khác đã ra tay sát hại, chôn xác tại đó để đổ tội, rồi sau đó lại dàn dựng để An Dạng đào lên, đẩy gia đình họ vào thế khó.