Nói xong, anh đứng dậy, cầm lấy bản lời khai Lưu Hi vừa ký, chuẩn bị rời đi.
Một giọng trầm khàn vang lên từ phía sau, ngập ngừng: "Khoan đã..."
Lưu Hi nhìn Yến Tu Văn, nước mắt đã giàn giụa trên khóe mi cô: "Là tôi, là tôi đã g.i.ế.c Vương Trâm, cũng là tôi phân xác. Là tôi đã cầu xin Tống Ngữ giúp đỡ, không phải cô ấy g.i.ế.c người."
"Là tôi..."
Bàn tay cô đặt lên bụng, nhẹ nhàng vuốt ve. Nước mắt lưng tròng, cuối cùng lăn dài xuống mu bàn tay gầy gò.
"Các anh không biết đâu, từ lúc phát hiện mình có thai, tôi đã không đêm nào ngủ được. Cứ nhìn thấy Vương Trâm, nghe thấy tên hắn là tôi lại sợ hãi triền miên, không dứt..."
" Tôi đã báo cảnh sát nhưng vô ích. Họ chỉ hòa giải cho có lệ, rồi mọi chuyện lại đâu vào đấy. Về nhà, hắn lại tiếp tục đánh tôi, chửi tôi, lần nào hắn cũng túm tóc tôi, đập đầu tôi vào tường. Ngay cả bạn bè tôi cũng bị hắn đánh đập, đuổi đi không còn một ai dám bén mảng tới gần..."
"Hắn còn nhốt tôi lại. Trong căn phòng tối tăm không thấy ánh sáng đó, tôi sống cuộc sống không bằng chết... Chỉ có Tống Ngữ, chỉ có cô ấy chịu giúp tôi, chỉ có cô ấy chịu cứu tôi."
Mặt Lưu Hi trắng bệch, tay khẽ vuốt ve bụng, giọng cô run run. "Vương Trâm không chịu buông tha tôi. Hắn nói nếu tôi dám chạy trốn, hắn sẽ không để gia đình tôi yên ổn. Tôi... tôi không còn bất kỳ lựa chọn nào khác, thật sự đã hết cách rồi..."
Lưu Hi gục mặt xuống bàn một lát, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên, bật cười nức nở, tiếng cười nghe như tiếng khóc. Nước mắt vẫn chảy dài từ khóe mắt, nhưng Yến Thanh ngồi trước màn hình lại cảm nhận được rõ rệt một sự khoái cảm và giải thoát khó tả đang trào dâng trong sâu thẳm con người cô ta.
Yến Tu Văn nhớ lại khoảnh khắc Yến Thanh ghé sát vào tai anh ở hành lang, khẽ thì thầm nhắc nhở rằng Lưu Hi có thể không mang thai.
Anh trầm giọng nói với đồng nghiệp bên cạnh: “Mời bác sĩ đến khám cho cô ấy. Nếu tình trạng nghiêm trọng, lập tức đưa đến bệnh viện để làm giám định thương tích."
"Vâng sếp, em đi ngay!"
Lúc này, Tống Ngữ ở phòng thẩm vấn còn lại, sau khi biết Lưu Hi đã nhận tội, cô im lặng, không nói một lời.
Tiểu Trương vẫn không thể nào hiểu nổi, tại sao một cô gái vốn có tương lai tươi sáng lại tự tay hủy hoại tiền đồ của chính mình.
"Cô Tống, cô và Vương Trâm đã chia tay hơn nửa năm, tại sao lại đột nhiên quyết định cùng Lưu Hi hợp mưu g.i.ế.c hắn?"
Tống Ngữ cười thê lương: "Anh Trương, vết thương trên thân thể có thể lành, nhưng vết thương trong tâm hồn thì sao?”
"Có lẽ các anh không thể đồng cảm được. Cái cảm giác cận kề tuyệt vọng đến vậy, lúc cố gắng vùng vẫy trong vô vọng, người ta khao khát đến nhường nào một bàn tay kéo mình ra khỏi vực thẳm..."
Chính sự xuất hiện của Lưu Hi đã giúp Tống Ngữ thoát khỏi Vương Trâm, nhưng chính bi kịch và nỗi tuyệt vọng lại đổ dồn lên Lưu Hi.
Nhưng ngay cả khi đã thoát khỏi Vương Trâm, những ám ảnh từ quá khứ vẫn đeo bám dai dẳng cô. Giật mình tỉnh giấc sau ác mộng, cô thậm chí không dám tiếp xúc bình thường với người khác giới. Cuộc sống của cô đã hoàn toàn bị hủy hoại.
Nỗi đau và sự tuyệt vọng của Lưu Hi, Tống Ngữ hiểu thấu hơn ai hết.
"Nếu đến cả tôi cũng không chịu ra tay giúp cô ấy, thì trên đời này còn ai có thể giúp chúng tôi nữa?"
Cô giúp Lưu Hi, bảo vệ Lưu Hi cũng chính là đang bảo vệ bản thân mình trong quá khứ, khi không một ai dang tay cứu giúp.
Yến Thanh nhìn Tống Ngữ và Lưu Hi qua màn hình, trong lòng chợt dâng lên một cảm xúc khó diễn đạt.
Hai cô gái vốn nên có một tương lai rạng rỡ, chỉ vì chọn sai người đàn ông mà hủy hoại cả cuộc đời.
"Vụ án này cuối cùng cũng xong xuôi!" Một đồng nghiệp ngửa mặt lên trời thở phào.
"Không ngờ chỉ vì một con mắt mà khui ra cả đống chuyện. Cái thứ Vương Trâm đó, đúng là c.h.ế.t không hết tội." Tiểu Trương khinh bỉ nhổ nước bọt.
Một nữ đồng nghiệp bên cạnh huých cùi chỏ vào cậu: "Em gái nhỏ còn ở đây kìa, chú ý lời nói chút đi!"
Mấy người lập tức nhìn về phía Yến Thanh đang ngồi thong thả húp mì gói phía trước, rồi rón rén bước tới, ngồi vây quanh cô.
"Em gái, chú em chỉ cho em ăn mì gói thôi à?” một nữ đồng nghiệp nhẹ nhàng hỏi.