Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 60

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Yến Thanh vừa xì xụp húp mì, vừa nhìn người đang hỏi mình, gật đầu: "Vâng."

Ngay lập tức, cả bọn liếc nhìn nhau, bắt đầu xì xào bàn tán...

"Không ngờ đấy, sếp ngày thường ăn sang mặc xịn thế mà cháu gái mình lại không thèm gọi cho một suất đồ ăn ngoài!?"

"Em gái còn đang tuổi ăn tuổi lớn mà chỉ cho ăn mì gói, sếp làm chú kiểu này đúng là không thể chấp nhận được."

Ngay cả Tiểu Trương cũng bất bình: " Đúng là nhìn nhầm sếp rồi, không ngờ sếp lại là người như thế này!"

Lập tức, ánh mắt thương cảm của mọi người đều hướng về Yến Thanh. Cô bé đáng thương biết bao, bảo sao bé tí đã phải ra cầu vượt bên kia đường bày hàng rong kiếm sống, đúng là số phận nghiệt ngã.

Khóe miệng Yến Thanh khẽ nhếch lên, trong mắt ánh lên nụ cười tinh quái.

" Tôi là người thế nào cơ?"

Giọng nói lạnh lùng, có phần trịch thượng của Yến Tu Văn vang lên sau lưng mấy người, như một luồng gió lạnh thổi qua khiến sống lưng ai nấy đều lạnh toát.

Tiểu Trương cứng đờ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy vị sếp mà họ vừa " nhìn nhầm" đang xách mấy hộp đồ ăn đặt mang về đứng ngay sau lưng.

Mùi thức ăn thơm lừng cứ thế xộc thẳng vào mũi họ... Không biết bụng ai đó réo lên hai tiếng ọt ọt.

Ngay lúc đó, nhân vật chính mà mấy người đang bàn tán đã đứng ngay sau lưng họ, trên tay là mấy túi đồ ăn đặt mang về.

Cả đám cứng đờ người, cứng nhắc quay đầu lại, đập vào mắt là gương mặt lạnh như tiền của Yến Tu Văn... Quả này toi mạng thật rồi!

Mấy người kể cả Tiểu Trương, vội vàng cuống quýt dạt cả ra, nhường một lối đi để sếp thấy rõ cô cháu gái rượu của mình đang làm cái trò gì.

Chuyện này tuyệt đối không phải lỗi của họ, hoàn toàn là do con bé kia đã "dắt mũi" nên họ mới đưa ra cái kết luận trái lương tâm như thế. Yến Thanh vẫn điềm nhiên húp từng sợi mì gói nóng hổi. Cô ngước lên nhìn Yến Tu Văn một cái, rồi mặc kệ ánh mắt của mọi người, lại cúi xuống ăn tiếp.

Ngày xưa, sư phụ bảo ăn mì gói nhiều không tốt, thế là toàn bắt cô ăn rau dại. Lão già đó còn tự hào bảo rằng rau dại hấp thụ tinh hoa đất trời, có linh khí, ăn vào là khỏe re.

Còn bảo đạo quán nghèo đến nỗi sắp không có gì bỏ vào nồi. Toàn lừa con nít, thực chất chỉ là keo kiệt. Yến Thanh cũng chẳng thèm vạch trần ông.

Giờ được tự do ăn mì gói rồi, chẳng phải nên tranh thủ ăn liền mấy thùng cho bõ sao?

Yến Tu Văn bước tới, đặt mấy túi đồ ăn vừa xách lên bàn. Tiểu Trương đứng bên cạnh dè dặt xách thử một túi, thấy Yến Tu Văn không có phản ứng gì, lập tức ôm chặt lấy rồi biến mất tăm: "Cảm ơn sếp!" Mấy người còn lại cũng vội vàng nối đuôi chạy mất.

Đợi mọi người đi hết, Yến Tu Văn mới vươn tay, dứt khoát bê cốc mì gói đang dở của Yến Thanh đặt sang một bên.

Yến Thanh liền ngẩng mặt lên, chớp chớp mắt nhìn anh đầy khó hiểu: "Hả?"

Cô còn chưa kịp hỏi, một suất cơm nóng hổi đã được đặt xuống trước mặt, có hai món thịt, một món rau và cả canh nữa.

Yến Tu Văn cứ thế kéo ghế bên cạnh ngồi xuống ăn phần của mình, có điều phần của anh trông không đầy đặn bằng phần của Yến Thanh.

Điều này khiến Yến Thanh phải liếc nhìn anh thêm vài cái. Chẳng lẽ là vì mấy lời bàn tán lúc nãy?

Yến Thanh liếc mắt nhìn cốc mì bị bỏ rơi, vừa ăn cơm trước mặt vừa nói: "Thật ra mì gói ăn cũng ngon lắm chứ bộ."

Yến Tu Văn thậm chí chẳng buồn ngước mắt lên: "Không dinh dưỡng, người không phát triển được."

Nghe cái giọng này là biết, lại đang chê cô vừa lùn vừa lép đây mà.

Yến Thanh: "..." Thôi thì cái đạo lý ăn nhờ ở đậu thì phải biết điều, cô vẫn thấu hiểu. Không sao hết, cô đây kính lão đắc thọ. ... Phán quyết sơ thẩm vụ án mạng Vương Trâm đã có kết quả. Lưu Hi, người vẫn đang điều trị trong bệnh viện và không thể ra tòa, bị tuyên án tù chung thân. Gia đình bị cáo không đồng ý với phán quyết và đã kháng cáo.

Tại phiên phúc thẩm, các bằng chứng liên quan đã được bổ sung, bao gồm việc Lưu Hi bị bạo hành trong thời gian dài, hồ sơ bệnh án từ bệnh viện và việc tính mạng của cô ta bị đe dọa.

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 60