Bàn tay chìa ra đầy nhiệt tình.
Nghĩ đến việc Đỗ Hằng Thanh còn đang bế Viên Viên, Yến Thanh đưa tay chạm nhẹ vào đầu ngón tay cậu ấy: "Yến Thanh."
Khóe môi Đỗ Hằng Thanh tức khắc cong lên: "Trùng hợp thật đấy, tên chúng ta đều có chữ Thanh, đúng là có duyên."
Kiểu bắt chuyện thẳng thừng, ngắn gọn này lộ liễu đến mức ai cũng nhận ra. Khóe miệng Tiểu Trương giật giật, bọn trẻ bây giờ đều thẳng thắn thế này sao?
Yến Thù đứng cạnh lập tức dâng lên cảnh giác! Kẻ này có ý đồ không tốt. Ngược lại, Yến Thanh thì mặt mày tỉnh bơ: "Cũng bình thường thôi, ở Vân Thành này, người tên có chữ Thanh không ít thì cũng phải năm ngàn người."
Đỗ Hằng Thanh ngẩn ra, rồi lại bật cười, lộ ra hai chiếc răng khểnh nhỏ, khiến tổng thể trông thật trong sáng, rạng rỡ. Trong đầu Yến Thanh hiện lên một cụm từ: Trông thật vô hại.
Đỗ Hằng Thanh hỏi: "Sao cậu biết không ít thì cũng phải năm ngàn người?”
Yến Thanh: " Tôi tính rồi." Những lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, cô thường bói quẻ.
Nụ cười của Đỗ Hằng Thanh càng tươi hơn, nhìn cô gái trước mặt đang thu dọn đồ đạc, cởi bộ áo đạo bào trên người ra, không nhịn được nói: "Không ngờ cậu cũng biết nói đùa nhỉ."
Cất hết đồ vào chiếc túi đeo chéo màu trắng, khóe miệng Yến Thanh cong lên. Đỗ Hằng Thanh này có tướng mạo của người giàu sang, nhưng gần đây chắc hẳn đang gặp rắc rối.
"Cậu có muốn xem một quẻ không?"
Đỗ Hằng Thanh sững sờ, đây là lần đầu tiên cậu gặp kiểu con gái thế này, hoàn toàn không theo kịch bản mà cậu ấy dự tính, nhưng cũng chẳng phải chuyện gì to tát. "Được thôi nhưng hôm nay hơi muộn rồi, để hôm khác nhé. Hay là mình kết bạn WeChat trước nhé, tiện cho chúng ta giữ liên lạc sau này." Yến Thù đứng cạnh khẽ hừ một tiếng. Còn đòi kết bạn WeChat ư?
Chị ấy là người biết bắt ma trừ tà đó! Dễ bị lừa thế sao?
Nhưng ngay giây sau, Yến Thanh đã lấy điện thoại từ trong túi ra, đưa mã QR ra trước mặt Đỗ Hằng Thanh: "Kết bạn đi, tiện sau này có việc thì liên lạc."
Tiện cho sau này cậu có gặp ma thì còn liên lạc với tôi.
Đôi mắt Yến Thù lập tức đỏ hoe, miệng trề ra, trông cực kỳ tủi thân.
Tiểu Trương đứng cạnh càng kinh ngạc hơn, cậu nhóc này cũng biết tán gái thật đấy, dễ dàng xin được WeChat như vậy.
Lần trước cậu ấy đi xem mắt, nào là mời ăn cơm, xem phim, đưa về tận nhà, vậy mà người ta còn chẳng chịu cho kết bạn WeChat, chỉ nói cậu ấy là người tốt, khiến cậu ấy buồn bực muốn chết.
Nhưng mà... cậu nhóc này cũng vênh váo quá.
Không được, có kẻ đang muốn tán tỉnh cháu gái rượu của sếp, cậu phải báo ngay cho sếp mới được.
Tiểu Trương móc điện thoại, mở WeChat, bấm loạn xạ...
[Tiểu Trương hôm nay giàu chưa]: "Sếp ơi không ổn rồi! Có người đang muốn 'cưa cẩm' cháu gái sếp!"
Đỗ Hằng Thanh đã kết bạn xong, cười nói: "Hôm nay cảm ơn cậu nhiều vì đã giúp trông em gái tôi. Ngày kia tôi có hẹn bạn bè chơi board game phá án. Nếu không ngại thì cậu đi cùng luôn nhé, tôi mời, coi như lời cảm ơn, thế nào?"
Yến Thanh nhướng mày, ngày kia?
Phi vụ làm ăn đến nhanh thế sao.
Yến Thanh đồng ý ngay tắp lự: "Được thôi, vậy ngày kia liên lạc."
Đỗ Hằng Thanh trong mắt cô lúc này chính là một tờ tiền di động, chỉ chờ cô bỏ vào túi.
Yến Thù lập tức cảnh giác, từ bên cạnh ôm lấy cánh tay Yến Thanh. Trong lòng khó chịu nhưng ngoài mặt không biểu lộ, cô ấy lắc lắc tay Yến Thanh, giọng nũng nịu: "Chị ơi, em cũng muốn chơi board game phá án."
Yến Thanh cười nói: "Vậy lần sau chúng ta cùng đi."
"Không chịu đâu." Yến Thù không nghe theo lời. Lúc này, cô ấy đâu còn vẻ mặt đối diện với Yến Thanh như lúc nãy nữa.
Cô ấy nhìn sang Đỗ Hằng Thanh: "Đỗ Hằng Thanh, cái trò board game phá án cậu nói tôi cũng chưa chơi bao giờ, ngày kia cậu với chị đi chơi thì có thể cho tôi đi cùng được không?”
Cô ấy cắn môi, gương mặt toát lên vẻ đáng thương: " Tôi có thể tự trả tiền."
Ai có thể từ chối một cô em gái mềm mại, đáng thương như vậy, huống hồ lại là em gái của đối tượng mình đang muốn tiến xa hơn.