Nhất là người đi phía trước, trông có vẻ khó gần, mặt mày nghiêm nghị, giống hệt thầy giám thị thời học sinh. Thật đáng sợ.
Lúc này không còn là chuyện công vụ, Tiểu Trương vẫy tay chào hai chị em: "Cô Yến."
Đi tới gần, Tiểu Trương vừa nghe lỏm được nửa cuộc nói chuyện ban nãy, vô tư hỏi: "Hai người định đi ăn cơm chung à?"
Lời thì hỏi hai chị em nhà họ Yến nhưng mắt lại liếc về phía sếp của mình, mặt gần như viết mấy chữ to tướng: "Mau ngăn lại đi sếp ơi!"
Cậu ta thầm nghĩ, chắc tại mình còn đang độc thân nên không thích nhìn người khác thành đôi thành cặp, nhất là mấy đứa nhỏ tuổi hơn mình. Cứ thế này thì tổn thương lòng tự trọng lắm.
Yến Thanh trả lại áo khoác cho Yến Tu Văn, rồi nhìn Tiểu Trương: "Anh cảnh sát Trương đói bụng rồi sao?"
Tiểu Trương xoa xoa bụng: " Đúng là hơi đói thật, ha ha ha. Hay là mình đi ăn chung đi?"
Yến Tu Văn nhận lấy áo khoác, cầm trong tay, liếc nhìn Đỗ Hằng Thanh vẫn đang dán mắt vào Yến Thanh không rời.
Đỗ Hằng Thanh bỗng thấy lạnh sống lưng, cậu ấy rùng mình, xoa xoa cánh tay: "Mọi người có thấy điều hòa ở quảng trường hơi lạnh không?" Cứ như có gió lạnh thoảng qua sau lưng vậy. Nghĩ rằng rèn sắt phải nóng, tán gái phải sớm, thế là cậu ấy lại nói với Yến Thanh: "Muộn thế này rồi, hay là chúng ta đi ăn đi, tôi mời."
Yến Thanh vừa định khéo léo từ chối lần nữa thì nghe cậu ấy lại nói với Tiểu Trương: "Cảnh sát Trương đi cùng luôn nhé?"
Tiểu Trương vội lắc đầu lia lịa: " Tôi thôi nhé, các bạn trẻ cứ đi đi." Rồi cậu ta nói tiếp, giọng có chút ẩn ý: "Mà này, giờ này mấy cô cậu chưa về, không sợ người nhà lo lắng à? Em gái cậu còn nhỏ mà?"
Đỗ Hằng Thanh nghe vậy, thở dài một hơi: "Em gái tôi bị mẹ đón về rồi, nhà giờ chỉ còn mình tôi, đang buồn không có ai ăn cơm cùng đây."
Yến Thù bĩu môi: "Bọn tôi không đi đâu, ở nhà còn đợi tôi với chị về ăn cơm." Cô ấy nhìn Đỗ Hằng Thanh, trong lòng thầm nghĩ: Lý Hạ chẳng phải bạn cậu ta sao, sao người ta c.h.ế.t rồi mà cậu ta chẳng có chút buồn bã, tâm trạng cũng không bị ảnh hưởng gì thế? Tình anh em nhựa à?
Đỗ Hằng Thanh vội vàng nói: "Khoan đã, hay là hai người gọi điện về nhà xin phép gia đình đi ăn với bạn, chúng ta đi ăn một bữa thật thịnh soạn. Dù sao cũng đã tám giờ tối rồi, về nhà còn gì mà ăn nữa đâu chứ?"
Yến Thù thầm bĩu môi: "Bạn đã c.h.ế.t mà còn muốn ăn uống linh đình. Tới mức này rồi, đúng là đồ m.á.u lạnh."
Yến Thanh mỉm cười từ chối: "Thôi, chúng tôi xin phép về trước, cậu cũng nên về sớm đi." Thấy Đỗ Hằng Thanh còn định nói thêm gì đó, Yến Thanh đã kéo Yến Thù đi mất.
Đỗ Hằng Thanh nhìn theo bóng hai người khuất dần, thoáng chút thất vọng.
Yến Tu Văn nhìn Tiểu Trương: "Cậu mang hết đồ về đi, có báo cáo khám nghiệm tử thi thì gửi cho tôi."
Tiểu Trương đáp: "Dạ vâng, sếp cứ yên tâm đưa hai cô Yến về ạ."
Yến Tu Văn lúc này mới sải bước theo hai bóng người phía trước. Anh có đôi chân dài, bước lớn, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp, đi song song với hai chị em. Lúc nói chuyện, ánh mắt anh dịu dàng hướng về Yến Thanh, trông hai người tựa như đang trò chuyện vô cùng vui vẻ.
Đỗ Hằng Thanh ngẩn người, quay sang hỏi Tiểu Trương: "Cảnh sát Trương, họ thân thiết đến vậy sao?" Tiểu Trương thầm nghĩ thương thay cho Đỗ Hằng Thanh: " Đúng thế, cậu định cưa đổ người ta ngay trước mặt chú út của cô ấy đấy, giờ mới nhận ra à?" Đừng thấy vừa rồi sếp không nói gì, chứ anh ấy ngấm ngầm quan sát đấy, cái ánh mắt nhìn cậu trai trẻ kia sắc như d.a.o găm, như thể muốn g.i.ế.c người đến nơi ấy.
Vẻ mặt Đỗ Hằng Thanh cứng đờ, nhìn bóng dáng ba người ở phía xa: "Chú... út?"
Tiểu Trương nghe vậy, nhe răng cười, rõ ràng là đang xem kịch vui: "Đừng có nói linh tinh đấy nhé." Cậu ta vỗ bốp bốp hai cái vào vai Đỗ Hằng Thanh: "Cậu bạn trẻ, lo học hành cho tốt đi, về nhà sớm đi nhé."
Trên đường về nhà họ Yến, Yến Tu Văn lái xe, hai chị em ngồi ở ghế sau.
"Biết ai g.i.ế.c Lý Hạ không?" Yến Tu Văn hỏi.
Yến Thù bĩu môi: "Cháu có biết xem bói đâu mà biết được."
Yến Tu Văn điềm nhiên đáp: "Không hỏi cháu."