Yến Thù: "..."
Bên cạnh, Yến Thanh đang xem điện thoại, là tin nhắn Đỗ Hằng Thanh gửi tới.
[Kiên Trì]: "Nghe cảnh sát Trương nói, anh cảnh sát Yến đó là chú út của cậu à?”
[Yến Thanh]: "Ừm, sao thế?"
[Kiên Trì]: "Vừa nãy tôi không chào chú ấy, sợ chú ấy nghĩ tôi là hậu bối không biết phép tắc.”
[Yến Thanh]: "Không sao, không cần chào đâu."
[Kiên Trì]: "?"
Ở đầu bên kia Wechat, trái tim Đỗ Hằng Thanh lập tức tan nát. Yến Tu Văn nhìn Yến Thanh qua gương chiếu hậu: "Cô có biết hung thủ là ai không?”
Yến Thanh lúc này mới cất điện thoại đi: "Tất nhiên là... không biết rồi."
Yến Tu Văn: "..."
Yến Thù: "..."
Lần đầu thấy chị gái đùa, kiểu đùa mặt lạnh như vậy, không hiểu sao cô bé thấy hơi rờn rợn.
Cô ấy đột nhiên nhớ tới chuyện nghe lỏm được trong nhà vệ sinh lúc nghỉ trưa hôm nay: "À đúng rồi, hôm nay cháu với chị tình cờ nghe được một chuyện, không biết có liên quan đến vụ này không."
Yến Tu Văn hỏi: "Chuyện gì?"
Yến Thù nhìn Yến Thanh, thấy chị không định nói, liền tự mình kể: "Lý Hạ kia với Tống Vẫn - bạn gái của Hứa Minh ấy, quan hệ không bình thường đâu. Buổi trưa bọn cháu còn nghe thấy những âm thanh lạ trong nhà vệ sinh nữa."
Cô ấy thầm nghĩ: Chị mình chắc còn ngây thơ lắm, không hiểu đó là chuyện gì. Hoặc cũng có thể là ngại nói.
Yến Thù nói khá mơ hồ, Yến Tu Văn nhất thời chưa hiểu ra: "Rốt cuộc là loại âm thanh gì?"
Yến Thù ngập ngừng một chút: "Là cái kiểu âm thanh ư... ư... a... a... - ấy ạ." Cô bé miêu tả đến thế này thì còn gì phải giấu giếm nữa.
Yến Thanh ngồi bên cạnh: "..."
Yến Tu Văn ở ghế lái: "..." Bản thân Yến Thù lại chẳng hề ngại ngùng, coi mình như Conan nhí, bắt đầu phân tích vụ án: "Mọi người nói xem, liệu có phải Hứa Minh phát hiện mình bị cắm sừng, tức giận quá nên g.i.ế.c Lý Hạ không?"
Yến Tu Văn mím nhẹ môi: "Cũng khó kết luận được." Rồi anh ta dặn dò: "Hai đứa dạo này đừng qua lại với mấy người đó, hiện tại họ đều là nghi phạm.”
Yến Thù gật đầu: "Biết rồi ạ.” Mặc dù cô ấy thấy Đỗ Hằng Thanh không phải người tốt, nhưng dù cậu ta không phải hung thủ, cô ấy vẫn không muốn cậu ta qua lại với chị mình.
Yến Thanh ừ hử cho qua chuyện. Không qua lại với Đỗ Hằng Thanh ư? E rằng khó mà thực hiện được. Cô còn đang chờ moi được một khoản tiền lớn từ cậu ấy đây.
Qua gương chiếu hậu, Yến Tu Văn để ý thấy Yến Thanh có vẻ không chú tâm, rõ ràng là đang có suy tư riêng.
Đêm hôm đó, vừa qua mười hai giờ, Đỗ Hằng Thanh ngáp một cái, tắt game, chuẩn bị đi ngủ.
Trong lúc đánh răng, cậu ấy ngẩng đầu nhìn vào gương, chỉ thấy sau lưng mình là một gương mặt âm u, trắng bệch, đôi môi thâm tím, khiến cậu hét toáng lên: "Ma!!!"
Cậu ấy sợ đến mức nhảy tót lên bồn rửa mặt, kinh hoàng nhìn chằm chằm. Lý Hạ, người đã chết, đang đứng sừng sững trước mặt cậu ấy, sắc mặt tái xanh, môi tím bầm, toàn thân tỏa ra khí lạnh ghê rợn.
Lý Hạ vẻ mặt hung tợn: "Đỗ Hằng Thanh!!! Có phải mày đã g.i.ế.c tao không!"
Đỗ Hằng Thanh sợ đến mức nhắm tịt mắt lại: "Không phải tao, không phải tao đâu, chúng ta là bạn bè, tao g.i.ế.c mày làm gì..."
Lý Hạ như một linh hồn không siêu thoát, ánh mắt u tối nhìn chằm chằm Đỗ Hằng Thanh: "Chẳng lẽ mày không hề oán hận tao trong lòng sao!"
Đỗ Hằng Thanh vừa sợ vừa ngơ ngác: “Tao hận mày làm gì, mày có làm gì có lỗi với tao à?"
Lý Hạ nghiến răng kèn kẹt: "Năm ngoái, mày theo đuổi Tuyết Nhi, bị tao nẫng tay trên mất, mày chắc chắn ghi hận trong lòng!" Đỗ Hằng Thanh trợn tròn mắt: "Mày nẫng tay trên tao?"
Lý Hạ: "Nửa năm trước, Tiểu Vũ mà mày theo đuổi cũng bị tao cua mất, chính vì chuyện này, mày cố ý trả thù tao.”
Đỗ Hằng Thanh gần như muốn phun lửa từ mắt: "Bảo sao hôm sau Tiểu Vũ không đi xem phim với tao nữa, tao một mình đợi ở rạp chiếu phim năm tiếng đồng hồ! Năm tiếng đấy!"
Lý Hạ vô tình tiết lộ ra một loạt chuyện mà hắn ngỡ Đỗ Hằng Thanh đã biết, nhưng hóa ra cậu lại hoàn toàn không hay biết gì.