"Mắng thế nào cơ?" Yến Thanh khẽ nhướng mày tò mò.
Lúc này Yến Thù lộ rõ vẻ đắc ý, nhưng trong mắt Yến Thanh, sự đắc ý ấy lại có phần nũng nịu, đáng yêu một cách lạ thường.
Yến Thù liền hắng giọng, bắt đầu bắt chước giọng điệu của thím hai Yến...
"Mày đúng là cái đồ ăn hại vô tích sự, thi điểm thấp lè tè, đến con bé nhặt về kia nó thi thiếu một môn mà mày còn chẳng bằng, hơn được có một điểm. Sao mày không cố thêm mười mấy hai chục điểm nữa đi!"
"Cũng không thèm nói với tao một tiếng! Tao mà biết con ranh con kia thi như thế này, tao còn lôi mày ra khoe trước mặt người khác làm gì cho mất mặt chứ!"
Yến Kiêu Kiều ấm ức, giọng lí nhí thanh minh: "Thầy giáo vốn đã nói đề thi lần này khó mà... Phiếu điểm để ở nhà, mẹ cũng có xem đâu..."
"Là do mẹ vừa nghe con đứng nhất, chẳng thèm để ý gì khác, cứ thế lôi con về nhà cũ rồi khoe mẽ."
"Mẹ còn hứa, đợi con được hạng nhất sẽ dẫn con đi chơi cơ mà."
"Giờ thì, cô ta thà được đi công viên giải trí chơi còn hơn là cam chịu nỗi bức bối ở đây."
Thím hai nhà họ Yến lại càng tức giận đến phát điên, cảm thấy hôm nay mình thật sự mất hết mặt mũi, bà ta chỉ thẳng vào trán Yến Kiều Kiều mà mắng xối xả: "Tao mà biết mày vô dụng thế này, tao còn bỏ bao nhiêu tiền mua đồ bổ cho mày làm gì!"
"Đốt đi còn hơn là phí phạm cho mày!"
"Tao thấy cái tên gia sư này vẫn không ổn chút nào. Tao đã bảo nó còn trẻ quá rồi mà bố mày cứ khăng khăng tìm nó. Không được, phải đổi ngay!"
Thím hai vừa dứt lời đã rút điện thoại, định gọi đi tìm cho Yến Kiều Kiều một gia sư khác đáng tin cậy hơn.
Yến Kiều Kiều lập tức hốt hoảng, vội vàng nắm c.h.ặ.t t.a.y bà: "Mẹ ơi đừng mà! Con thấy thầy Lâm dạy rất tốt, mẹ đừng đổi thầy."
"Không được! Nó mà dạy tốt thì sao mày lại thi kém thế này chứ? Cứ cái đà này, cái con ranh con Yến Thanh kia sắp vượt mặt mày rồi đấy!" Thím hai lúc này tức đến bốc khói đầu, bà ta chỉ cần nghĩ đến cảnh con ranh kia thi hơn con gái mình, sau này nhà bác cả chẳng phải sẽ được dịp dương dương tự đắc trước mặt mình mãi sao?
Thế thì còn ra cái thể thống gì nữa chứ.
Nhưng Yến Kiều Kiều kiên quyết không cho thím hai cơ hội gọi cuộc điện thoại đó: "Mẹ, nếu bây giờ mẹ đổi thầy giáo, thầy mới sẽ không hiểu rõ tình hình và mức độ ôn tập của con, đến lúc đó lại tốn thời gian thích nghi, ngược lại còn làm chậm trễ hơn..."
Thấy thím hai có vẻ lay động, Yến Kiều Kiều lại vội vàng trấn an: "Lần sau! Con hứa lần sau con nhất định sẽ thi thật tốt để mẹ xem!"
Thím hai lúc này mới chịu xuống nước, cất điện thoại vào túi, nhìn con gái trước mặt mà dặn dò: "Thôi được rồi, con phải cố gắng cho thật tốt vào, không được để hai con bé kia vượt mặt. Nếu không, sau này chúng ta ở trước mặt bà nội, thật sự chẳng còn chút vị thế nào đâu!"
Nhà bác cả thì có con trai, còn mẹ đây thì chỉ có mỗi đứa con gái.
Cũng tại cái thân này của mẹ vô dụng, không đẻ được con trai cho gia đình.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh sau khi bà nội qua đời, với cái đà thiên vị rõ rệt này của bà, nhà cũ cùng toàn bộ tài sản thừa kế chẳng phải sẽ rơi hết vào tay nhà bác cả sao?
Lại còn ông chú út nữa chứ, đến giờ vẫn chưa chịu lập gia đình, suốt ngày chỉ lo đi bắt trộm, cứu chó. Giờ còn đang ở nhờ nhà bác cả, không chừng đến cả tiền ăn uống, chi tiêu bên ngoài cũng toàn là tiêu tiền của bà nội. Đúng là một đồ ăn bám hạng nặng!
Cũng không biết hồi đó bà nội đã uống phải linh đan diệu dược gì mà lớn tuổi thế rồi còn sinh được ông chú út.
Nghĩ đến cái đống tài sản thừa kế khổng lồ ấy, thì làm sao mà đến lượt nhà mình, cái nhà thứ hai này được chứ.
Yến Kiều Kiều thấy mẹ từ bỏ ý định đổi gia sư thì khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại dâng lên nỗi tủi thân.
Cái hạng nhất mà cô ta có được, rõ ràng là nhờ ngày đêm cặm cụi ôn tập, đọc sách, luyện đề, thế mà qua miệng mẹ, lại thành công lao của mấy thứ thuốc bổ linh tinh bà ấy mua cho.
Cô cắn môi. Mẹ chỉ coi cô như một công cụ để so bì với nhà bác cả, căn bản chẳng hề coi cô là con gái ruột. Trong khi đó, bác gái có bao giờ quản chuyện học hành của Yến Thù đâu cơ chứ.