Về đến phòng riêng, Yến Kiều Kiều tủi thân vô cùng, liền gọi video call qua WeChat: "Alo..."
Giọng cô nghẹn lại trong cổ họng.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nam trầm ấm: "Kiều Kiều? Em sao thế?"
Yến Kiều Kiều ấm ức kể lể: "Hôm nay, mẹ em biết em thi chỉ hơn người đứng thứ hai đúng một điểm nên bà ấy không vui, mắng em, còn đòi đổi gia sư... Thầy Lâm à, em chỉ muốn thầy dạy em thôi..."
"Ừm...?"
Yến Kiều Kiều lại tiếp tục: " Nhưng thầy yên tâm, em vừa khuyên mẹ rồi, mẹ nói tạm thời chưa đổi, phải xem thành tích lần sau của em thế nào... Thầy Lâm ơi, thầy đã hứa với em là sẽ đưa em đi công viên giải trí chơi vòng đu quay, thầy sẽ không nuốt lời đâu đúng không ạ?"
"Đương nhiên... đương nhiên là không rồi, bé con!"
Yến Kiều Kiều lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút. Cô nằm sấp trên giường, kéo chăn trùm kín đầu, thỏ thẻ nói chuyện bên trong, chỉ sợ căn phòng ở nhà cũ cách âm không tốt, sẽ bị mẹ ở phòng bên cạnh nghe thấy.
"Thầy Lâm, phải hai ngày nữa em mới về được, đến lúc đó thầy nhất định phải đưa em đi công viên giải trí nhé. Em nhớ vòng đu quay lắm rồi!"
"Được thôi..."
Yến Kiều Kiều thì thầm: "Em từng nghe nói chỉ cần hôn nhau lúc vòng đu quay lên đến đỉnh cao nhất, hai người sẽ ở bên nhau mãi mãi đấy. Không biết có thật không nhỉ..."
Vừa nói, cô vừa đưa tay ôm lấy đôi má đang nóng bừng. Cô bé vừa sợ đối phương không hiểu ý mình, lại vừa sợ đối phương thực sự hiểu ra ý mình.
Đúng lúc này, người đàn ông ở đầu dây bên kia đột nhiên khẽ rên lên một tiếng, như thể đang cố nén lại điều gì.
Yến Kiều Kiều chợt ngẩn người, vội vàng vén chăn ngồi bật dậy: "Thầy Lâm? Thầy bị sao vậy ạ, không khỏe chỗ nào sao?"
Giọng người đàn ông ở đầu dây bên kia trầm hẳn xuống: "Không sao, chỉ là hơi cảm lạnh một chút thôi, hơi khó chịu trong người. Đợi em về rồi chúng ta nói chuyện tiếp nhé, giờ thầy nghỉ ngơi trước đây."
Yến Kiều Kiều nghe vậy không khỏi bồn chồn lo lắng: "Thầy Lâm, thầy đã uống thuốc chưa ạ?"
"Uống rồi. Thầy cúp máy trước nhé, em cứ ăn ngon ngủ tốt vào, đến lúc đó chúng ta sẽ đi công viên giải trí."
Yến Kiều Kiều trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Thầy Lâm bị ốm rồi mà vẫn còn nhớ dặn dò cô ăn uống đầy đủ.
"Vâng ạ! Vậy thầy Lâm nghỉ ngơi cho khỏe nhé, mong thầy mau chóng bình phục."
Đầu dây bên kia nhanh chóng ngắt kết nối.
Yến Kiều Kiều ôm chăn, lăn qua lăn lại trên giường, đôi má đỏ bừng, trong lòng ngập tràn cảm giác ngọt ngào lâng lâng.
Đúng lúc này, Yến Kiều Kiều không hề hay biết rằng, ở đầu dây bên kia, người đàn ông vừa ngắt cuộc gọi đã lập tức lật người phụ nữ đang ngồi trên mình xuống giường. Anh ta cười khẩy: "Yêu tinh nhỏ, em đúng là biết cách chơi thật đấy!"
Người phụ nữ bật cười khúc khích: "Em thấy anh nói chuyện với cô học trò bé bỏng kia của anh cũng có vẻ hào hứng ra phết nhỉ. Lại còn nhắc đến vòng đu quay nữa cơ đấy, sao, anh muốn đổi khẩu vị rồi à?"
"Chỉ là một con bé ngây thơ mê trai thôi. Mẹ nó cho nhiều tiền lắm. Anh mà không dỗ ngon dỗ ngọt nó thì em nghĩ tiền đâu ra mà mua mấy cái túi xách hàng hiệu em đeo suốt ngày thế này? Sao nào, em ghen à?"
"Hừ, không cần biết! Đến giờ anh còn chẳng công khai em trên vòng bạn bè, còn cho em vào nhóm riêng, thế thì làm sao em không ghen cho được?"
"Đợi nhận được tiền tháng này, anh lại mua cho em một cái nữa, em muốn mua gì thì mua..."
"Thế thì còn tạm được..."
Sáng hôm sau, những vị khách lưu lại nhà họ Yến dùng xong bữa sáng thì ai nấy đều lần lượt ra về. Đúng lúc này, nhà họ Tô – một gia đình có mối quan hệ thân thiết hiếm có với nhà họ Yến – mới chậm rãi ghé thăm.
Lẽ ra, chỉ cần bà Yến ra tận cổng đón là được, sức khỏe của cụ Yến vốn không được tốt, chỉ cần thảnh thơi chờ trong nhà là đủ. Thế nhưng, trong lòng cụ lại nóng lòng khôn xiết, đã bao năm rồi cụ mới gặp lại tri kỷ thời con gái này.
Bà cụ Tô chống gậy xuống xe, được cháu trai đỡ tay. Vừa nhìn thấy cụ Yến, bà cụ Tô liền gạt tay cháu trai ra, rảo bước nhanh về phía người bạn cố tri.
Hai bà bạn già như được trẻ lại cả chục tuổi, hớn hở ôn lại chuyện cũ.
Lớp con cháu chỉ biết lẽo đẽo theo sau.
Yến Thù ghé tai nói nhỏ với Yến Thanh: “Chị ơi, đây là người nhà họ Tô, là gia đình có quan hệ cực kỳ thân thiết với nhà chúng ta. Bà nội Tô và bà nội là bạn thân mấy chục năm trời, tám năm trước bà ấy đã về quê sống rồi."