"Chà, một chàng trai si tình. E rằng tương lai sẽ có ngày đau khổ vì tình đây." ....
Sân sau
Tô Triệt vẫy tay gọi Yến Thù: "Thù Nhi!"
Thấy Tô Triệt, ánh mắt Yến Thù liếc nhìn túi quà cậu ta đang xách trên tay, cô ấy cười hỏi: "Anh Tô, anh gọi em ra đây có việc gì ạ?"
Tô Triệt đưa túi quà trong tay cho Yến Thù: "Mấy tháng trước là sinh nhật em nhưng anh phải ra nước ngoài tham gia một dự án phần mềm tìm kiếm nhận diện khuôn mặt nên không kịp về. Đây là quà sinh nhật, phần quà gấp đôi nhé." Anh cười, khóe mắt cong cong ẩn chứa vẻ vui vẻ.
Gương mặt Yến Thù lập tức bừng sáng với nụ cười rạng rỡ. Cô vui vẻ đón lấy món quà từ tay anh, liếc nhìn vào bên trong túi, quả nhiên là có hai phần quà. Đây là giao ước của họ từ thuở bé: Nếu ai đó lỡ mất sinh nhật của người kia thì phải tặng thêm một món quà nữa để bù đắp.
"Em cảm ơn anh Tô nhiều ạ!"
Thấy Yến Thù vui vẻ như vậy, Tô Triệt cũng không kìm được mỉm cười, anh hỏi: "Dạo này em ở nhà họ Yến thế nào?”
Yến Thù vốn định lấy quà ra xem thử, nghe Tô Triệt hỏi vậy đành tạm gác túi quà sang một bên, đáp: "Vẫn tốt lắm ạ." Ăn ngon, mặc ấm, ngủ nghỉ cũng rất an lành. Tô Triệt khẽ nhíu mày, một thoáng rất nhanh gần như không thể nhận thấy: "Ý anh là... từ khi người chị gái đó của em trở về, cô ấy có... bắt nạt em không?”
Yến Thù cười lắc đầu: "Không có đâu ạ, chị ấy đối xử với em rất tốt. Chị ấy còn thường xuyên dẫn em đi bán hàng rong kiếm tiền nữa đấy ạ. Em chỉ việc đứng đó rao hàng thôi, đến cả mấy cô chú bán rau bán thịt gần đó còn phải chào thua độ lớn giọng của chị ấy cơ, vui lắm luôn!" Cô vô thức kể ra những chuyện thú vị gần đây với người mình quý mến.
Nhưng Tô Triệt nghe xong, lông mày anh lại nhíu chặt hơn. "Bán hàng rong kiếm tiền?"
Yến Thù gật đầu lia lịa, đôi mắt sáng lấp lánh: " Đúng vậy ạ, lần tới anh có muốn đi cùng không? Vui lắm đấy ạ."
Ngay lập tức, Tô Triệt cảm thấy bất bình. "Yến Thanh đường đường là thiên kim nhà họ Yến, sao lại có thể thiếu tiền tiêu vặt được chứ? Rõ ràng là thấy Thù Nhi ngây thơ nên mới bày trò bắt nạt, chèn ép em ấy!"
Chỉ cần nghe đến mấy chữ "bán hàng rong", "kiếm tiền", "cô chú bán rau bán thịt", Tô Triệt đã thấy đau nhói cả đầu. Trong đầu anh lập tức hiện ra khung cảnh: Yến Thù mặc quần áo cũ kỹ rách rưới, ngồi trên chiếu rách trải tạm bợ, đầu tóc rối bù, mặt mày lem luốc, lớn tiếng mời chào khách bộ hành...
Tô Triệt hoàn toàn không thể nào liên tưởng những hình ảnh đó với cô gái trong trẻo, thanh lịch đang đứng trước mặt mình.
Cô Yến Thanh này quả thực không phải dạng vừa đâu. Bắt nạt Thù Nhi mà còn khiến em ấy vui vẻ làm theo như thế, chắc chắn đã dùng thủ đoạn gì rồi.
Yến Thù chớp chớp mắt đầy vẻ tinh nghịch, đưa tay kéo nhẹ tay áo Tô Triệt, nói khẽ: "À mà, hay là anh thử xem bói đi, chị em sẽ giảm giá 20% cho anh đó!"
Yến Thù giơ tay làm ký hiệu giảm giá 20%, y hệt như lúc Yến Thanh mới về nhà họ Yến và từng ra hiệu như vậy với cô ấy.
Tô Triệt sững sờ. Nhìn Yến Thù trước mặt, vẫn gương mặt đó, giọng nói đó nhưng tính cách và thần thái cô ấy toát ra lại khác hẳn.
Cô ấy dường như hoạt bát, vui vẻ hơn nhiều.
Nhưng mới vài tháng ngắn ngủi, sao lại thay đổi lớn đến thế?
Suy nghĩ mãi vẫn không tìm ra lời giải, Tô Triệt lại đổ hết mọi nguyên nhân lên đầu cô thiên kim vừa được tìm về của nhà họ Yến. Chắc chắn là cô đã nói gì đó, làm gì đó với Thù Nhi bé bỏng, khiến tính cách em ấy thay đổi đột ngột đến vậy.
Lúc này, Yến Thanh đang ngồi chờ ở chiếc xích đu ngoài sân sau. Thấy hơi chán, cô tiện tay đẩy nhẹ chiếc xích đu vài nhịp rồi bỗng nhiên hắt xì một tiếng.
Cô đưa ngón tay dụi mũi. Không cần đoán cũng biết, chắc chắn là Tô Triệt lúc nãy đang nói xấu mình với Yến Thù rồi. Yến Tu Văn đã xuất hiện sau lưng cô từ lúc nào không hay. Thấy cô đang đẩy xích đu, anh khẽ hỏi bằng giọng trầm: "Muốn chơi không?"