Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 92

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Yến Thanh ngẩn ra: "Chơi được ạ?"

Cô nhớ Yến Thù từng nói chiếc xích đu này là do ông nội Yến làm ra khi còn sống. Hôm qua cô cũng không thấy ai chơi, cứ ngỡ là không được phép chơi.

"Được chứ." Yến Tu Văn đưa tay nắm lấy dây thừng buộc vào tấm ván gỗ của xích đu. "Hai năm trước đã cho người sửa sang lại rồi, thử xem?"

"Vâng." Yến Thanh lúc này mới từ từ nắm lấy dây xích đu, cẩn thận ngồi xuống tấm ván.

Yến Tu Văn đứng sau lưng. Sau khi hỏi cô đã nắm chắc chưa, anh mới nhẹ nhàng đẩy. Yến Thanh không nhịn được khúc khích cười: "Nhanh hơn chút nữa đi chú."

Sao Yến Tu Văn cứ như một ông cụ vậy, đẩy chậm chạp rì rì.

Nhưng dù Yến Thanh có giục nhanh hơn, động tác đẩy xích đu của Yến Tu Văn vẫn cứ từ tốn.

Trong thoáng chốc, trải nghiệm tụt dốc không phanh. Yến Thanh liền nhíu mày, đặt chân xuống đất, quay đầu lại định nói với Yến Tu Văn phía sau: "Sao chú không đẩy nhanh hơn..."

Lời chưa nói hết câu, cô đã sững sờ.

Câu nói này, hình như trước đây cô đã từng nói với ai đó rồi?

Vài hình ảnh vụt qua nhanh như cắt trong đầu cô. Trước mắt là một khoảng sân bài trí y hệt nhà họ Yến, nhưng lại có vài chi tiết khác biệt, trông đơn điệu hơn một chút.

Một người đàn ông mặc áo choàng dài đứng sau lưng cô, nhẹ nhàng đẩy xích đu.

Sợ cô gái ngã, động tác cố tình làm chậm lại.

Cô gái lập tức không vui, quay đầu nhìn người đàn ông phía sau, giọng hờn dỗi: "Sao anh không đẩy nhanh hơn! Chẳng vui gì cả..."

Yến Thanh đứng sững người, lập tức buông phắt tay khỏi dây xích đu, đứng dậy, quay phắt người lại, nhìn Yến Tu Văn đầy ẩn ý. Người đàn ông này rốt cuộc là ai?

Tại sao trong người anh lại có hai nhịp tim đập? Tại sao đôi khi chỉ cần đến gần anh, cô lại nhớ ra những chuyện mà bản thân không hề có ấn tượng, nhưng lại chắc chắn là mình đã từng trải qua?

Cô lập tức nhíu chặt mày: "Không chơi nữa."

Thái độ của cô thay đổi quá nhanh nhưng thế nhưng Yến Tu Văn vẫn đứng lặng lẽ phía sau, không hề tỏ ra kinh ngạc.

Đúng lúc này, Yến Thù và Tô Triệt ở trong sân sau cũng đi ra. Yến Thù xách một túi quà, thấy Yến Thanh liền bước nhanh tới, khoác lấy tay chị mình, cười tươi rói: "Anh Tô Triệt tặng em hai món quà lận, chị ơi, cho chị một món này."

Ánh mắt Yến Thanh vốn đang dừng trên người Yến Tu Văn lập tức chuyển sang túi quà trên tay Yến Thù. Từ chiếc túi đến vỏ hộp quà bên trong, có thể thấy Tô Triệt đã bỏ khá nhiều tâm tư cho món quà sinh nhật này.

Cô liền nhìn sang Tô Triệt, muốn xem phản ứng của cậu ta thế nào, vẻ mặt có đặc sắc không.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Tô Triệt mới giây trước còn ra dáng quân tử sáng ngời, giờ sắc mặt đã tối sầm lại, khó coi như đáy nồi.

Chắc chẳng ai ngờ được, cô bé thanh mai trúc mã mình thầm thương trộm nhớ, sau khi nhận được món quà mình tự tay chuẩn bị, việc đầu tiên lại là muốn chia cho chị gái.

Khóe môi Yến Thanh khẽ nhếch lên một nụ cười ẩn ý, giọng điệu xen lẫn chút trêu chọc: "Vậy thì, để về rồi chúng ta cùng xem nhé." Trêu mấy cô cậu nhóc này đúng là cũng có cái hay riêng.

Mà Yến Thù lúc này rõ ràng không nhận ra sự thay đổi cảm xúc của Tô Triệt, trong lòng trong mắt chỉ toàn là muốn nhanh chóng chia sẻ niềm vui này với Yến Thanh.

Đến nỗi cô ấy quên mất, người mang lại niềm vui này cho mình đang đứng ngay sau lưng.

Cứ thế, cô ấy ôm tay Yến Thanh rời khỏi sân, đi về phía gian nhà chính bên ngoài, bỏ lại Tô Tri Triệt và Yến Tu Văn đứng trơ trọi trong sân.

Tô Triệt lập tức nhíu chặt mày. Yến Thanh này, cách hành xử và cử chỉ của cô ta thật sự quá đỗi kỳ lạ.

Yến Tu Văn liếc nhìn Tô Triệt một cái, không nói lời nào cũng cất bước rời đi.

... Trên đường từ nhà cũ họ Yến về, trời đổ mưa giông, đường núi trơn trượt, tài xế cố ý giảm tốc độ. Cho đến khi phía trước bị tắc nghẽn, rất nhiều xe kẹt cứng ở đó.

Tài xế vội vàng cầm ô xuống xe hỏi thăm tình hình, rồi lại vội vã quay về: "Phía trước có tai nạn xe, đường không đi được, phải đợi thêm chút nữa."

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 92