Lại bị Yến Thanh từ chối một lần nữa, con ma nhỏ dù tức giận đến phùng má nhưng vẫn không hề bỏ cuộc. Thấy hai người ngồi trên những chiếc ghế đẩu nhỏ, nó cũng lẳng lặng ngồi xổm theo ở một góc tối khuất bên cạnh, ôm chặt búp bê của mình, ánh mắt đầy oán hận trừng trừng nhìn những người đi đường qua lại.
Không biết có phải vì sự hiện diện của con ma nhỏ ở đó hay không mà hôm nay, quầy hàng xem bói của Yến Thanh gần như chẳng có lấy một vị khách nào dừng lại.
Những người đi đường khi đi ngang qua đều vội vàng rảo bước nhanh hơn, như thể muốn tránh xa một thứ gì đó vô hình.
Ngay cả một vị khách trông có vẻ muốn xem bói, vốn dĩ đang đi về phía này, không hiểu sao lại đột ngột vấp ngã ngay trên đất bằng phẳng, khiến chân bị trẹo và sưng tấy lên.
Còn xem bói gì được nữa chứ, chắc là phải đi thẳng vào bệnh viện luôn rồi.
Lúc này, Yến Thanh mới chợt hiểu ra rằng, vụ tai nạn xe hơi kinh hoàng đêm đó tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên, mà chắc chắn có liên quan mật thiết đến con ma nhỏ này.
Tuổi còn nhỏ xíu mà ra tay cũng thật độc địa.
Yến Thù quay đầu liếc nhìn về vị trí của con ma nhỏ, khẽ hỏi Yến Thanh: "Chị ơi, có phải nếu chúng ta không giúp nó tìm mẹ thì nó sẽ bám theo chúng ta cả đời không?"
Yến Thanh lập tức nhíu chặt mày, giọng nói lạnh lùng: "Không sao đâu, lát nữa chị sẽ tống tiễn nó đi đầu thai."
Hai người đang nói chuyện thì thấy Tiểu Trương từ xa bước về phía này, cất tiếng hỏi: "Hai cô Yến đều ở đây cả sao ạ?"
Vừa nói, cậu ấy vừa đưa tập tài liệu mà Yến Thù đã nhờ cậu tìm mấy hôm trước.
"Cảm ơn cảnh sát Trương." Yến Thù nhận lấy, lật xem vài trang rồi gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Thấy chỉ có một mình Tiểu Trương, cô ấy liền thắc mắc: "Cảnh sát Trương, sao hôm nay chỉ có một mình anh thôi vậy?"
"Anh với chú út không phải lúc nào cũng như hình với bóng hay sao?"
Tiểu Trương thở dài thườn thượt, giọng bất lực: "Tối qua, trên đoạn đường đèo bên kia vừa xảy ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, hai người thiệt mạng. Qua giám định sơ bộ, đáng lẽ hiện trường phải có dấu vết của người thứ ba. Thế nhưng, con đường ấy lại không hề có camera giám sát. Sếp đang dẫn người đến hiện trường để kiểm tra, xem có thể tìm thấy manh mối gì khác không."
Đúng lúc ấy, một giọng nói non nớt, khẽ khàng vang lên từ phía sau lưng họ: "He he, chuyện đó là em làm đó nha..."
Giọng cô bé hồn ma mang theo chút vẻ đắc ý, tự hào.
Yến Thanh và Yến Thù đồng loạt quay người. Lúc này, ánh hoàng hôn đã ngả sang sắc tím biếc, và từ trong màn đêm chập chờn, cô bé hồn ma chậm rãi bước ra.
Yến Thanh nhìn thẳng vào cô bé hồn ma, ánh mắt không hề biểu lộ sự ngạc nhiên nhưng vẫn trầm giọng hỏi: "Em vừa bảo vụ tai nạn đó là do em gây ra sao?”
Tiểu Trương thấy cả hai đột nhiên quay đầu lại, ngẩn người hỏi: "Có chuyện gì thế?”
Yến Thù liền đứng bên cạnh, kiên nhẫn kể rõ ngọn ngành mọi chuyện cho Tiểu Trương nghe, bao gồm cả việc cô bé hồn ma mà họ vừa gặp trên đường đèo lúc nãy, hiện đang lơ lửng cách họ chưa đầy năm bước chân.
"Bọn họ đã ném cô gái kia xuống, sau đó còn lái xe đuổi theo định tông c.h.ế.t chị ấy, nên em mới đẩy cho họ đ.â.m thẳng vào núi luôn."
Nghe vậy, rõ ràng, "cô gái" mà bé ma nhắc tới chính là nhân chứng thứ ba tại hiện trường vụ án, người mà họ đang tìm kiếm.
Tiểu Trương sau khi nghe xong thì cực kỳ kích động, vội vàng nhờ Yến Thù hỏi thêm thật nhiều chi tiết: Người phụ nữ đó ăn mặc thế nào, có đặc điểm nhận dạng gì đặc biệt, sau tai nạn thì ra sao, và đã chạy thoát theo hướng nào.
Cô bé hồn ma cũng trả lời rành mạch, chi tiết từng li từng tí, ngay lập tức giúp Tiểu Trương định hình được hướng điều tra chính xác.
Có được ngần ấy manh mối, Tiểu Trương vô cùng phấn khởi, vội nói: "Cô Yến, phiền cô nhắn nhủ với bé ma giúp tôi nhé, đợi phá xong vụ án này, tôi nhất định sẽ đốt thật nhiều vàng mã để cảm tạ nó."
Sau khi Tiểu Trương vội vã rời đi, mấy người bán hàng rong xung quanh thấy hôm nay trời tối muộn mà khách khứa vắng hoe nên cũng lần lượt dọn hàng về. Không gian xung quanh bỗng chốc trở nên tĩnh lặng.
Yến Thù thấy không còn gì để làm, liền quay người lại, bắt đầu trò chuyện tào lao với cô bé hồn ma.
"Con búp bê em đang ôm đó, có ý nghĩa gì đặc biệt không?”
Cô bé hồn ma cúi đầu nhìn con búp bê cũ kỹ trong vòng tay, giọng lí nhí: "Họ bảo đây là mẹ để lại cho em." Yến Thù nghe vậy, khẽ thở dài: "Em đừng phí công vô ích nữa. Chị gái chị đã nói không giúp là không giúp đâu. Em đi tìm người khác còn có hy vọng hơn.”
Bé ma liền ngẩng phắt đầu nhìn Yến Thù, đôi mắt ngây thơ hỏi: "Tìm ai ạ?"
Yến Thù làm ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ, rồi tự nhủ, muốn tìm người đương nhiên phải nhờ đến cảnh sát rồi.
"Chính là anh cảnh sát vừa nãy đó. Em đã giúp anh ấy một việc lớn như vậy, nhờ anh ấy giúp lại em một tay là chuyện quá đỗi bình thường mà."