Cô gái kia vừa tỉnh lại không lâu, trong lúc người đồng nghiệp canh gác bên ngoài phòng bệnh đi mua cơm một lát, gia đình của hai gã nạn nhân đã tranh thủ lúc mẹ cô gái và bác sĩ ra ngoài trao đổi tình hình bệnh tình, lại xông thẳng vào bệnh viện gây náo loạn, kích động khiến cô gái đó tìm cách tự sát lần nữa. May mà được cấp cứu kịp thời nên giữ được mạng sống. Nhưng trong thời gian ngắn sắp tới, tuyệt nhiên chưa thể lấy lời khai được rồi.
Yến Tu Văn định gọi Tiểu Trương đến bệnh viện để đổi ca với người đồng nghiệp đang canh giữ ở đó, tuyệt đối không thể để xảy ra thêm bất kỳ sơ suất đáng tiếc nào nữa.
Bình thường, những lúc không có án lớn, Trương Nhất Hiên đều ngồi ở bàn làm việc của mình để xem hồ sơ vụ án. Nhưng giờ lại chẳng thấy bóng dáng cậu ta đâu cả. Yến Tu Văn day day thái dương đang đau nhức, gọi điện thoại nhưng không ai bắt máy, bèn quay sang hỏi người đồng nghiệp bên cạnh: "Trương Nhất Hiên đâu rồi?"
Người đồng nghiệp bên cạnh ngớ người ra, nhìn quanh quất tìm kiếm: "Em cũng không rõ nữa sếp, vừa nãy cậu ấy còn ở đây mà?" Anh ấy còn lẩm bẩm muốn tra một vụ án nào đó liên quan đến đứa trẻ bị bỏ rơi ở Bệnh viện số 1 Vân Thành cách đây bảy năm, cứ lẩm bẩm một mình, chẳng biết là đang nói chuyện với ai nữa.
Nghe đến đó, Yến Tu Văn khẽ cau mày. Mấy đứa nhóc kia lại định bày trò gì đây?
"Chuyện trong tay cậu xong chưa?" Yến Tu Văn hỏi.
Người cộng sự gật đầu: "Sắp xong rồi, sếp có gì căn dặn ạ?"
"Bên bệnh viện có chuyện rồi. Cậu qua đó cùng canh giữ phòng bệnh, nhớ kỹ, tuyệt đối không được để người nhà nạn nhân đến gần nghi phạm nữa."
"Vâng, em đi ngay."
Sau khi nghỉ ngơi đôi lát, Yến Tu Văn rời cục cảnh sát, đi sang bên kia đường. Tuy nhiên, khi đến khu vực sạp hàng quen thuộc của Yến Thanh, anh nhận ra nơi đó đã vắng tanh, không một bóng người.
Cùng lúc ấy, Yến Thù, Tiểu Trương và con ma nhỏ đã theo chân Yến Thanh đến bên ngoài tòa nhà phòng khám của Bệnh viện số 1 Vân Thành.
Vừa đặt chân đến khu vực này, chiếc la bàn Yến Thanh cầm trên tay đã xoay tít không ngừng, tựa như bị một lực vô hình nào đó điều khiển. Tiểu Trương nhíu mày thắc mắc: "Đã bao nhiêu năm rồi, người sao có thể còn ở bệnh viện được chứ?"
Yến Thanh vẫn đang xác định phương hướng cụ thể: "Người thì tất nhiên không còn ở bệnh viện nhưng hồn thì chưa chắc."
Tiểu Trương kinh ngạc hỏi lại: "Hồn? Ý cô là người mẹ mà con bé này tìm... đã mất rồi sao?"
Yến Thanh khẽ gật đầu xác nhận: " Đúng vậy."
"Người đã khuất, nếu vẫn còn vướng bận chấp niệm, thường sẽ trở về nơi mà khi còn sống họ khao khát được quay lại. Vì vậy, rất có thể cô ấy vẫn đang quanh quẩn đâu đó trong bệnh viện này để tìm con mình."
Tiểu Trương vẫn khó hiểu, phản bác: "Cô ta đã nhẫn tâm vứt bỏ con mình trong nhà vệ sinh bệnh viện, vậy cớ gì cô lại dám chắc sau khi c.h.ế.t cô ta vẫn muốn tìm lại con chứ?"
Yến Thanh dừng bước, quay đầu nhìn chằm chằm con búp bê vải trong lòng con ma nhỏ. Ánh mắt cô sâu thẳm, chất chứa nhiều điều. "Một người mẹ, nếu thật sự nhẫn tâm bỏ rơi con mình ngay tại bệnh viện, thì đã chẳng tự tay khâu một con búp bê như thế này đặt bên cạnh con để bầu bạn." Cô nói, giọng điệu chắc nịch. "Tình cảm gửi gắm trong từng đường kim mũi chỉ này, chắc chắn không phải là giả tạo."
Yến Thù đứng cạnh, nghe những lời ấy, trong lòng chợt dâng lên một nỗi hụt hẫng khó gọi tên. Đúng như lời Yến Thanh từng nói, khi cô bị bỏ lại ở bãi rác, chẳng có bất kỳ món đồ nào của người thân để lại bên cạnh.
Tiểu Trương chợt vỡ lẽ, không ngờ mình lại bỏ qua một manh mối quan trọng đến thế. Anh thầm nghĩ, tại sao cô Yến lại tinh ý nhận ra chi tiết đó, trong khi bản thân anh đã theo nghề phá án đến ba năm mà vẫn không hề hay biết?
Anh chợt có cảm giác như quay về những ngày đầu mới tốt nghiệp trường cảnh sát, được phân về dưới trướng sếp Yến. Khi ấy, anh xem sếp như một vị thần, phá án chuẩn xác đến kinh ngạc, điều tra đâu trúng đó. Yến Thanh bây giờ, trong mắt anh, cũng giống hệt Yến Tu Văn năm xưa – dường như không có gì là cô không thể làm được. Cô điềm tĩnh, lý trí, không hề giống một cô gái ở độ tuổi này chút nào.
Anh buột miệng trêu đùa: "Cô Yến này, sao tôi cứ thấy cô già dặn thế nhỉ? Chắc không phải bị ma nhập đấy chứ?"
Yến Thanh khựng người lại, bàn tay cầm la bàn vô thức siết chặt. "Anh nói gì cơ?"
Tiểu Trương cười xua tay: " Tôi đùa thôi mà, hỏi xem có phải cô bị ma nhập không ấy. Chứ một cô gái mới mười bảy tuổi, đáng lẽ phải tràn đầy sức sống tuổi trẻ, sao lại có vẻ già dặn đến vậy được."