Vài ngày trước đó, khi được hẹn gặp mặt trực tiếp ngoài đời, cô gái với bao mong đợi đã đi gặp người yêu. Nào ngờ, cô lại bị tên "bạn trai" dẫn vào một căn biệt thự mà hắn ta tự nhận là của mình, bên trong còn có hai gã thiếu gia nhà giàu khác đang đợi sẵn.
Cái gọi là bạn trai kia thực chất chỉ là một kẻ lừa gạt chuyên nghiệp, lợi dụng sự ngây thơ của những cô gái yêu qua mạng để moi tiền từ đám công tử bột. Chuyện này cũng không phải là lần đầu tiên, cuối cùng hắn đều dùng chút tiền bạc và lợi ích để bịt miệng các cô gái đó.
Sau khi tên "bạn trai" rời đi, cô gái bị hành hạ trong căn biệt thự suốt cả một ngày trời, sau đó bọn chúng định đưa cô đến một nơi khác. Giữa đường thấy trời mưa, hai gã kia nổi hứng trêu đùa quái ác, liền ném cô xuống xe. Chờ cô chạy thoát một đoạn, bọn chúng lại lái xe đuổi theo sau với trò đùa ác ý, vừa cười nói vừa cợt nhả rượt đuổi cô.
Sau vụ tai nạn thảm khốc, cô gái lòng tràn ngập căm hận, đã nhân cơ hội g.i.ế.c c.h.ế.t hai gã kia, rồi nhảy từ trên núi xuống định tự sát. May mắn thay, cô được người dân đi ngang qua cứu sống, dù bị thương rất nặng và hiện vẫn đang hôn mê sâu trong bệnh viện. Cha mẹ cô gái đã khóc cạn nước mắt suốt đêm vì con.
Gia đình hai gã thiếu gia độc ác kia còn kéo đến bệnh viện gây náo loạn, thậm chí còn đòi cô gái phải đền mạng cho con của họ.
Nghĩ lại mà thật sự thấy quá đau lòng. Một cô gái trong sáng, tốt đẹp như vậy, mà sao lại phải chịu đựng nông nỗi này... Haizz.
Ngày hôm sau, Tiểu Trương bắt tay vào việc tìm mẹ cho con ma nhỏ, theo lời đã hứa. Nhưng sau một hồi dò hỏi tứ phía mà chẳng thu được chút manh mối nào, cậu mới chợt nhận ra mình đã ngây thơ đến mức nào. Làm sao có thể trông mong một đứa trẻ sơ sinh, vừa chào đời đã bị bỏ rơi trong toilet bệnh viện, lại có thể biết được chút gì về thân thế của mình chứ?
Huống chi đây còn là chuyện đã xảy ra từ bảy năm về trước, đến cả tháng mấy cũng chẳng thể xác định được, đúng thật là mò kim đáy bể.
Tiểu Trương chỉ muốn tự vả cho mình một cái thật mạnh. Rảnh rỗi sinh nông nổi, tự dưng lại đi ôm việc vào người, phen này thì xong rồi, vừa mất mặt lại vừa ê chề.
Lúc này, con ma nhỏ ngoan ngoãn khoanh chân ngồi bên cạnh, ngẩng đầu nhìn cậu với ánh mắt mong chờ: "Anh đẹp trai, anh làm được không đó?" Tiểu Trương: "..." Đàn ông thì tuyệt đối không thể nói mình " không được".
Cậu cầm điện thoại lên, liếc nhìn số dư trong ví điện tử, vẫn còn chút ít. Tiểu Trương thầm thở dài, nhưng vẫn cố gắng quay sang cười tươi với con ma nhỏ: "Yên tâm đi, anh nhất định sẽ lo liệu ổn thỏa cho em."
Không có bản lĩnh thì chẳng lẽ lại không có tiền sao? Đến chỗ Yến Thanh, sau khi quét mã trả tiền xong, Tiểu Trương ôm điện thoại, tim đau như muốn rỉ máu... Lần này cậu hết tiền thật rồi.
Yến Thanh nhìn cậu, đọc rõ mồn một hai chữ "nghèo rớt" trong ánh mắt đối phương. Cô nhướng mày, khẽ cười: "Anh cảnh sát Trương cũng hào phóng thật đó!"
Trong một hai tháng gần đây, tài khoản của cô đã "ting ting" không biết bao nhiêu lần, chỉ riêng tiền Tiểu Trương chuyển qua cũng đã có vài khoản rồi. "Anh cứ chịu khó kiếm thêm nhé, đợi đến khi nào tôi mua được biệt thự sát biển rồi, nhất định sẽ mời anh một bữa thật thịnh soạn." Cô cười tít cả mắt, nếu không phải tình huống không tiện, có lẽ cô đã vỗ vai Tiểu Trương mấy cái để khích lệ rồi. Tìm đâu ra một "ATM di động" tích cực nộp tiền cho mình như vậy chứ!
Nhưng Tiểu Trương lại có vẻ hơi ủ rũ. Thấy vậy, Yến Thanh đành mở lời an ủi: "Không sao đâu, chậm nhất là hai năm nữa, anh sẽ được ăn cơm mềm thôi."
Tiểu Trương vừa nghe đến "cơm mềm?" là mắt cậu lập tức sáng rỡ lên: "Có phú bà nào để ý tới tôi sao?" Thế thì chẳng phải đỡ phải phấn đấu bao nhiêu năm trời rồi sao? "Anh cảnh sát Trương trông đẹp trai thế này, sao lại không có chứ?" Yến Thanh cười đầy vẻ bí hiểm, chỉ sợ đến lúc đó, cậu lại chạy mất dép ấy chứ.
Cô Yến trước giờ có mấy khi khen ai như thế này đâu? Nghe vậy, cậu thấy trong lòng hơi chột dạ, đoán chắc cô ấy chỉ đang trêu mình thôi.
Tiểu Trương cười khổ: "Vậy thì xin nhận trước lời chúc của cô Yến nhé. Thôi được rồi, chúng ta cứ tập trung tìm cách để tìm mẹ cho con bé này trước đã."
Con ma nhỏ đứng cạnh chớp chớp mắt. Một lúc sau, đôi mắt ngước lên nhìn Yến Thanh, chợt sáng rực, dường như đã "học" hiểu ra điều gì đó.
Cùng lúc đó, tại cục cảnh sát, Yến Tu Văn vừa từ bệnh viện trở về. Anh ta vốn định đến bệnh viện để lấy lời khai của cô gái vừa tỉnh lại, ai ngờ cô ấy lại gặp biến cố.