Tôi bệnh đến mức không nhấc nổi người, cổ họng đau rát.
Chồng tôi sau một hồi lục đục trong bếp, mang ra cho tôi một bát cơm sống.
Tôi không ăn.
Anh ta giận đùng đùng:
“Muốn ăn thì ăn, không ăn thì thôi, bày đặt ra vẻ làm gì?
Người đói quá đến mức cám heo cũng ăn được, giờ lại làm cao hả?”
...
Sau này, anh ta khóc lóc năn nỉ tôi:
“Em về đi, ngày nào anh cũng nấu cơm cho em, không bao giờ để sống nữa...”
—--
Tôi bệnh, bệnh nặng.
Cả người mềm nhũn, không còn chút sức lực.
Người thân hay tin, lần lượt đến thăm.
Có người giúp tôi lau mồ hôi, có người đút cho tôi uống nước.
Thậm chí tôi còn nghe thấy có người thì thầm bàn bạc chuyện hậu sự.
Mơ hồ cảm giác, chắc mình không sống nổi nữa.
Mi mắt nặng trĩu, không nhấc nổi.
Mãi cho đến khi bên tai vang lên giọng ồm ồm của Chu Đại Sơn:
“Này, gạo ở đâu?”
Đấy, đó là người chồng tôi lấy.
Ba mươi năm rồi.
Ngay cả gạo trong nhà ở đâu cũng không biết.
Nếu thật sự lo hậu sự cho tôi, việc này anh ta liệu có làm được không?
Lửa giận trong lồng n.g.ự.c cuộn trào.
Bỗng nhiên tôi thấy toàn thân mình đầy sức lực.
Có lẽ không nghe thấy tôi đáp, Chu Đại Sơn lại mất kiên nhẫn hỏi:
“Này, nói đi chứ, gạo ở đâu?”
Ba mươi năm rồi, anh ta gọi tôi lúc nào cũng chỉ là “Này”.
“Này, mau ra cuốc đất.”
“Này, đi lau người cho bố.”
“Này, đun chút nước đi.”
...
Tôi thậm chí nghi ngờ, không biết anh ta có còn nhớ tên tôi không.
Tôi mấp máy môi, nhưng cổ họng đau rát, không phát ra nổi tiếng nào.
Dì họ thứ hai đứng bên thấy vậy liền nói thay:
“Lão Chu à, gạo chẳng phải cất hết trong chum đó sao? Cái chum ngay gian nhà bên trái ấy.”
Chu Đại Sơn tròn mắt:
“Trong gian đó có hai cái chum cơ mà, hỏi một câu thì làm sao?
Cái miệng cô ấy có bệnh đâu, ăn được uống được, sao lại không nói?
Bệnh này có phải tôi gây ra đâu, mà sao ai nấy lại trừng mắt với tôi thế?”
Anh ta lải nhải không ngớt, lần lượt trách móc từng người đến thăm.
Dì họ thứ hai chịu không nổi, đành xuống nước:
“Được rồi, được rồi, tôi lỡ lời, lỗi của tôi. Anh mau đi nấu cơm đi.”
Chu Đại Sơn lúc này mới lẹp kẹp đôi dép lê, vừa chửi vừa lết ra ngoài.
Dì họ thứ hai thở dài, an ủi tôi:
“Ôi, cái số cô khổ thật! Sao lại lấy phải thằng đàn ông lắm mồm như thế.
Không sao đâu, ráng chịu thêm chút nữa, đợi khi con dâu có bầu, Lượng nó đón cô lên thành phố, mọi chuyện sẽ khá hơn thôi.
Phúc của cô , đều ở phía sau cả đấy.”
Tôi nhắm mắt lại.
Lặng lẽ thở dài.
Người đã gần xuống lỗ, phúc khí còn chưa thấy, sao mà nó ở xa tít tận cuối đời thế này.
Lạch cạch ầm ĩ một hồi, Chu Đại Sơn cuối cùng cũng nấu xong cơm.
Cơm.
Nước cho quá ít.
Hạt gạo cứng đanh, vẫn còn sống.
Tôi nuốt nước bọt, cổ họng càng đau rát hơn.
Mấy người thân đến thăm bệnh không nhịn nổi:
“Không phải chứ lão Chu, lúc ông ốm vợ ông nấu cơm sống cho ăn à?”
“Cổ họng cô ấy khàn đặc thế kia, sao không nấu cháo?”
“Bảo nấu cơm thì thật sự chỉ nấu mỗi cơm, không thêm nổi món nào, thế thì ăn kiểu gì?”
...
Hiếm khi Chu Đại Sơn đỏ mặt, lí nhí giải thích:
“Ài, tôi cũng sốt ruột quá, không khống chế được lửa, lần sau … lần sau nhất định sẽ nấu ngon.”
Lời trách lập tức lắng xuống.
Hiếm thật.
Một gã đàn ông nông thôn ngoài năm mươi, lại không biết nấu cơm.
Càng hiếm hơn là, chỉ cần ông ta hơi hạ giọng một chút, liền được mọi người tha thứ ngay.
Giờ thì, bát cơm nửa sống nửa cháy ấy được đưa tới cạnh tay tôi.
“Này, ăn đi.”
Tôi không động đũa.
“Này, cầm lấy.”
Tôi vẫn im lặng.
Hắn bực bội.
“Bộp!” — cái bát bị đặt mạnh xuống cái ghế con cạnh giường.
“Muốn ăn thì ăn, không thì thôi, bày đặt ra vẻ làm gì?
Đói quá đến mức cám heo cũng ăn được, giờ lại làm cao hả?”
Không biết sức lực từ đâu ra, tôi bật dậy, “xoảng” một tiếng úp nguyên bát cơm sống ấy lên đầu hắn.
“A a a!”
Hắn tức điên, nhảy bật dậy, vung tay xông về phía tôi.
Mọi người vội vàng can ngăn, cùng nhau khuyên giải:
“Lão Chu, bình tĩnh, cô ấy bệnh lẫn rồi.”
“Nghĩ tới Lượng đi, nó hiếu thảo nhất nhà, ông đánh mẹ nó, nó có tha cho ông không?”
“ Đúng đó, nghĩ tới Lượng…”
Chu Đại Sơn thở hồng hộc, bị đẩy ra ngoài.
Mới đi được hai bước, hắn hất tay thoát ra, quay lại chỉ vào mặt tôi mắng xối xả:
“Mày chính là cái thứ ăn cám heo, tao nói sai à?
Cả làng này ai mà không biết? Mày tưởng đánh tao là xóa được chuyện này à?”
Hắn nhổ toẹt một bãi nước bọt:
“Ăn cám heo! Phì! Có cái để ăn là tốt lắm rồi, còn bày đặt ra vẻ!”
Hắn thích nhất là trước mặt đông người, chỉ vài câu đã đạp tôi xuống bùn.
Như thể thế mới chứng minh tôi “ được ” gả cho hắn là may mắn, tôi không xứng với hắn, tôi đáng phải quỳ mà hầu hạ.
Giữa tiếng mỉa mai “ăn cám heo” ấy, đầu óc tôi chợt quay về ba mươi năm trước …
Hồi đó, tôi đang ở cữ, nhà mẹ đẻ nhờ người mang sang cho tôi hai chục quả trứng.
Chu Đại Sơn tỏ vẻ khinh khỉnh.
Hắn đứng ngay đầu giường, miệng vừa mở đã lải nhải chê bai: bảo rằng con gái nhà khác sinh con, bên ngoại toàn mang gà mang dê, chưa bao giờ thấy ai chỉ gửi mấy quả trứng, thật mất mặt.