Hắn mắng tôi vô dụng, ngay cả một con gà cũng không xin nổi mà ăn.
Tôi yếu đến mức không còn sức cãi, chỉ nhắm mắt mặc hắn nói.
Nhưng càng nói hắn càng tức, lôi cả bố chồng tôi sang nhà mẹ đẻ tôi đòi “lý lẽ”.
Đứng ngay trước cửa nhà mẹ tôi, hắn tuyên bố:
“Ít nhất phải ba con gà, không thì tôi sẽ không cho con gái ông ăn, để nó c.h.ế.t đói.”
Bố tôi chẳng coi vào đâu:
“Nó đã lấy anh, thì là người nhà anh Chu. Anh để nó đói thì anh chẳng còn vợ đâu.”
Hai bên xông vào đánh nhau.
Chu Đại Sơn thua, bị anh trai tôi đè ra đá cho mấy phát.
Về nhà, hắn thật sự không cho tôi ăn.
Tôi cố lê ra bếp tự nấu, mới phát hiện đồ ăn trong nhà đều bị khóa trong tủ, chìa khóa buộc ngay thắt lưng bố chồng.
Tôi đói đến hoa mắt, khóc lóc van xin hắn thương đứa bé mà cho tôi chút gì bỏ bụng để còn có sữa cho con bú.
Hắn đá tôi ngã, đóng sập cửa rồi ngáy vang trời.
Nghe tiếng khóc của con ngày một yếu dần, tôi cắn răng chui vào chuồng lợn của bà lão hàng xóm.
Khi tôi gạt mấy con lợn con ra, bốc một nắm cám từ máng, tôi bắt gặp ánh mắt kinh hoàng của bà.
Chân tôi mềm nhũn, suýt quỳ xuống.
Bà vội đỡ tôi dậy, kêu trời trách đất, rồi nhóm lửa hâm cơm cho tôi ăn.
Từ đó, mỗi khi tức giận, Chu Đại Sơn lại lấy chuyện “ăn cám heo” ra châm chọc tôi.
Hắn tưởng tôi sẽ xấu hổ.
Nhưng đáp lại hắn là một cái tát của tôi.
Hắn sững người.
Chưa bao giờ hắn nghĩ sẽ bị vợ đánh.
Thời đó, chồng đánh vợ là chuyện thường, có chuyện đánh, không chuyện cũng đánh, vui thì đánh, không vui càng đánh.
Tôi từ nhỏ đã sợ lấy chồng, vì nghĩ nghĩa là sẽ bị đánh suốt đời.
Nên khi xem mắt, tôi chọn ngay Chu Đại Sơn — hắn thấp hơn tôi, gầy hơn tôi, trông chẳng đánh lại nổi.
Quả thật, hắn không đánh lại tôi.
Ngược lại còn bị tôi đuổi đánh khắp nơi.
Tôi thầm mừng, nghĩ đời này thế là yên ổn.
Không ngờ hắn mất mặt nên gọi bố hắn tới.
Hai cha con cùng xông vào.
Ban đầu tôi hơi sợ, ai ngờ cả hai đều yếu xìu.
Hai kẻ vô dụng ghép lại vẫn không đánh nổi tôi.
Sau đó, bố chồng không đánh nữa mà nghĩ ra chiêu độc.
Ông ta bóp cổ con trai tôi — Lượng mới hơn một tuổi, tập tễnh tập đi — nghiến răng dọa:
“Mày mà động vào con tao, tao sẽ động vào con mày.”
Thằng bé đau quá khóc thét.
Tôi dừng tay.
Ngay lập tức, nắm đ.ấ.m của Chu Đại Sơn giáng xuống như mưa.
May ông trời có mắt — chưa đầy hai năm, bố chồng đi dạo bên sông thì rơi xuống nước, chỉ bằng thời gian một bữa cơm là mất mạng.
Tôi đứng trước mộ ông, vừa chửi vừa đánh Chu Đại Sơn một trận.
Hắn khóc như cha c.h.ế.t thật.
Từ đó, hắn không dám động tay với tôi, cũng không dám mỉa mai “ăn cám heo” nữa.
Không ngờ mấy chục năm sau, thấy tôi bệnh, cái mồm hắn lại ngứa.
Tôi tiện tay chộp điều khiển TV, ném thẳng vào hắn.
“Bốp!”
Hắn ngậm miệng, ôm tay nhảy cẫng lên rên rỉ.
Giữa đám đông, hắn bị đánh hai lần liên tiếp — và đều là bị đàn bà đánh.
Hắn tức lộn ruột, gào lên:
“Tao muốn ly hôn với mày!”
Cả phòng im phăng phắc.
Tôi bỗng thấy nhẹ nhõm.
Đây là lần thứ ba ông ta đề nghị ly hôn với tôi.
Nói cho đúng thì, đây mới là lần đầu tiên.
Vì hai lần trước, từ ông ta dùng là: “Cút.”
Lần đầu là khi thằng Lượng được năm tuổi. Chỉ vì tôi ăn nửa cái đùi gà mà Chu Đại Sơn mắng tôi tham ăn, rồi bảo tôi cút.
Con gà đó là tôi nuôi, tôi làm thịt, ăn cái đùi thì sao chứ?
Tôi tức quá, quay đầu bỏ đi luôn.
Kết quả là vừa về đến nhà mẹ đẻ, ông ta đã dắt thằng Lượng đi khắp làng xin ăn.
Vừa đi vừa bóng gió nói tôi bỏ trốn theo trai.
Mẹ tôi đi cày ruộng cũng bị người ta chỉ trỏ, bảo bà không biết dạy con.
Bà xấu hổ đến không nói nên lời.
Chưa được mấy ngày, cả nhà bên ngoại đồng loạt khuyên tôi về.
Mẹ tôi nói:
“Em con còn chưa lấy vợ lấy chồng, con làm thế này thì danh tiếng nhà mình mất sạch. Nghe mẹ, về đi. Dù sao nó cũng không đánh lại con.”
Thế là tôi lại quay về.
Chu Đại Sơn còn bày trò, bắt tôi đứng ngoài sân cả buổi chiều.
Ông ta thì túm từng người qua đường mà to tiếng khoe khoang:
“Nó giỏi lắm, tôi nói có hai câu là bỏ về nhà mẹ đẻ. Cuối cùng không phải cũng giống chó mà lết về à?
Này, đang năn nỉ tôi mở cửa đây, mấy người nói xem tôi có nên mở không?”
Từ đó, ông ta càng được thể, mở miệng ra là chửi tôi dâm đãng, lười biếng, tham ăn, láu cá.
Miệng tôi vụng, cãi không lại, đành phải dùng tay chân.
Mỗi lần tôi định ra tay thì ông ta chạy mất.
Lần nào cũng làm tôi tức đến đau nhói tim.
Lần thứ hai là khi thằng Lượng học cấp ba, ngay đêm trước hôm khai giảng, tôi phát hiện tiền học phí biến mất.
Tìm thấy Chu Đại Sơn thì thấy ông ta đang đỏ mắt đánh bài “ba cây vàng”.
Hai nghìn tệ.
Số tiền tôi tằn tiện nửa năm mới tích góp được.