BỊ BỆNH, CHỒNG NẤU CHO TÔI MỘT BÁT CƠM SỐNG

3

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Chưa đầy một tiếng, ông ta đã chơi thua sạch, chỉ còn năm mươi.

Trước mặt cả bàn người, tôi đè ông ta quỳ xuống lạy xin “mượn” tiền.

Về nhà, ông ta bảo tôi cút.

Tôi không đi.

Tôi còn phải làm ruộng, trồng rau, nuôi lợn nuôi gà, lo cho thằng Lượng ăn học.

Tôi đếm từng ngày, chỉ chờ đến khi nó tốt nghiệp đại học, tôi sẽ rời khỏi Chu Đại Sơn thật xa.

Sau đó, thằng Lượng cuối cùng cũng tốt nghiệp.

Tôi muốn đi, Chu Đại Sơn nghiến răng nói:

“Đi đi, đến lúc thông gia sang nhà, tôi sẽ nói cô bỏ trốn theo trai, thằng Lượng có phải con tôi hay không còn chưa chắc, xem thông gia họ nghĩ thế nào.”

Đúng là chuyện ông ta làm được.

Vậy là tôi lại không đi được.

Càng lớn tuổi, tôi tưởng đời mình sẽ cứ mơ hồ trôi qua như vậy. Không ngờ, ông ta còn có thể ngay trước mặt bao nhiêu họ hàng mà đòi ly hôn.

Chu Đại Sơn liếc tôi đầy đắc ý:

“Này, quỳ xuống xin lỗi tôi!

Không thì tôi ly hôn với cô!”

Mọi người bắt đầu đứng ra hòa giải.

Có người khuyên ông ta:

“Lão Chu à, bình tĩnh nào, bao nhiêu tuổi đầu rồi mà còn học bọn trẻ con đòi ly hôn?”

“ Đúng đấy, đừng nóng, nhà mà không có đàn bà thì sao được? Ai nấu cơm cho ông? Mười mẫu ruộng kia ai trồng?”

“Vợ tôi lúc ốm, tôi còn phải nhặt từng cái xương cá cho bà ấy, vậy mà bà ấy còn mắng tôi nhặt không sạch. Ông mới thế này đã là gì đâu, nghe anh khuyên, đợi vợ khỏe rồi thì dạy dỗ lại …”

Người khuyên càng nhiều, Chu Đại Sơn càng hăng.

Ông ta ưỡn cổ, hừ hừ giữa đám đông:

“Tưởng tôi trị không nổi à? Dám đánh tôi, đúng là trời sập rồi!

Mẹ kiếp! Ly! Nhất định phải ly!”

Ông ta không hề nhượng bộ, thế là mọi người quay sang khuyên tôi:

“Mẹ thằng Lượng, không phải dì trách cô, nhưng tính cô cũng nên bớt nóng đi, ai lại đánh chồng trước mặt bao nhiêu người thế?”

“Đàn ông mà, đều như vậy cả, không giỏi chăm người đâu. Ông ấy nấu cơm cho cô đã là tốt rồi, cơm có hơi sống thì chế thêm nước vào ăn tạm cũng được.”

“ Đúng rồi đúng rồi, chịu khó nhún nhường chút, cô nghĩ mà xem, nếu cô với ông ấy ly hôn, sau này con dâu thằng Lượng sẽ nghĩ gì? Bên thông gia sẽ nhìn gia đình mình thế nào?”

Tôi không nói gì, chỉ cúi đầu uống nước.

Cuối cùng, chú ba – người lớn tuổi nhất – đứng ra dàn xếp:

“Vợ chồng mà, cãi nhau chút là bình thường. Tuổi này rồi, cứ suốt ngày ly với chả hôn, không thấy mất mặt à?

Theo tôi, mỗi người nhường một bước.

Mẹ thằng Lượng, cô xin lỗi Đại Sơn một câu.

Đại Sơn, cậu cũng đừng chấp nhặt quá, vợ còn đang bệnh, chỉ cần cô ấy nằm trên giường nói một tiếng xin lỗi là được, thế có được không?”

Mọi người đồng loạt tán đồng, khen chú ba công bằng.

Chu Đại Sơn ưỡn cổ:

“Không được! Hôm nay cô ta phải quỳ xuống xin lỗi tôi!

Không thì tôi ly hôn! Ai nói giúp cũng vô ích!”

Rồi ông ta nhìn dì hai:

“Cô à, cô cũng đừng nghĩ đến chuyện gọi điện cho thằng Lượng, tôi là bố nó, chuyện của vợ mình tôi còn phải nghe lời con à?”

Giọng điệu rắn như đinh đóng cột.

Có lẽ đây là khoảnh khắc ông ta được chú ý nhiều nhất trong đời.

dì hai lúng túng bỏ điện thoại xuống, rồi khuyên:

“Hay là… quỳ ngay trên giường đi, nó đang bệnh, không xuống đất được mà.”

Chu Đại Sơn hừ lạnh, coi như đồng ý.

dì hai liền định đỡ tôi:

“Mẹ thằng Lượng, nào, đứng dậy, cẩn thận một chút.”

Tôi hơi né người.

Trong ánh mắt đắc thắng của Chu Đại Sơn, tôi nói:

“Vậy ly hôn đi.”

Chu Đại Sơn sững người.

Ông ta lắp bắp:

“ Tôi … tôi nói là ly hôn, ly hôn với cô, cô… cô nghe rõ chưa?”

Tôi gật đầu.

“Đợi vài hôm nữa tôi khỏi bệnh, thì đi ly.”

Vừa dứt lời, ông ta liền bày ra vẻ mặt “quả nhiên là vậy ”:

“Đừng đợi vài hôm nữa, có bản lĩnh thì ly luôn bây giờ.

Nếu không, thì xin lỗi tôi.”

Ông ta ra vẻ đã nhượng bộ:

“Nhìn cái bộ dạng hấp hối của cô, thôi thì nghe theo chú ba, xin lỗi miệng là được.

Ừm… cứ nói cô ăn nhiều cám lợn quá nên đầu óc hỏng mất rồi.

Nói đi, nói ba lần, chuyện này coi như bỏ qua.”

Mọi người xung quanh cũng nhìn tôi với ánh mắt khích lệ.

Rõ ràng là ông ta bắt nạt tôi trước, nhưng chỉ cần ông ta hơi tỏ ra nhượng bộ, thì đám đông liền tự nhiên đứng về phía ông ta.

Đó chính là một người đàn ông — một gã đàn ông bình thường — vốn dĩ đã có lợi thế trời sinh trong làng.

Nếu tôi không chịu xuống thang, thì sẽ bị cho là quá chấp nhặt, không rộng lượng.

Kiểu áp chế vô hình như thế này, tôi đã chịu đựng suốt ba mươi năm.

Mỗi khi không chịu nổi, muốn trốn đi, luôn có “ người tốt ” khuyên tôi:

“Chu Đại Sơn miệng lưỡi hơi cay nghiệt thật, nhưng ông ấy đâu có đánh cô, đổi người khác chưa chắc đã thế đâu.”

Như thể việc ông ta không đánh tôi chính là ân huệ lớn nhất đời tôi vậy.

Ông ta thực sự không muốn đánh sao?

Chỉ cần có một chút cơ hội, ông ta đều sẵn sàng ra tay.

Nếu tôi nằm liệt giường ba ngày, e là thật sự phải đi tranh ăn với lợn.

Dì họ thứ hai khẽ thúc vào tay tôi, nhỏ giọng khuyên:

“Nhanh, nói một câu xin lỗi đi.”

BỊ BỆNH, CHỒNG NẤU CHO TÔI MỘT BÁT CƠM SỐNG

3