BỊ BỆNH, CHỒNG NẤU CHO TÔI MỘT BÁT CƠM SỐNG

4

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Tôi lắc đầu, nhìn thẳng Chu Đại Sơn, từng chữ từng chữ:

“Ly hôn. Bây giờ đi luôn.

Ai không ly, kẻ đó là đồ hèn.”

Chu Đại Sơn bùng nổ.

“Ly thì ly! Ông đây sợ gì cô chắc!

Nhà là của tôi, đất cũng của tôi, cô ôm mấy bộ quần áo rách nát mà cút đi cho khuất mắt!

Hộ khẩu cũng phải chuyển ra khỏi nhà tôi, đến lúc đó cô thành dân không hộ khẩu!”

Cuối cùng, ồn ào đến mức không thể chịu nổi, cũng có người gọi điện cho Lượng Tử.

Giọng nó qua loa ngoài, nghe mệt mỏi:

“Ba, mẹ, đừng cãi nhau nữa được không?

Chờ đến Trung thu con về rồi nói, được không?”

Tôi không nói gì.

Còn ba tháng nữa mới tới Trung thu.

Chu Đại Sơn quát to:

“Thằng rùa con, mày dám quản chuyện của bố à?”

Lượng Tử bất lực:

“Ba, con vừa chuyển cho ba năm nghìn, ba cầm lấy, mời các chú các bác uống chút rượu, giải tỏa cơn tức, đừng chấp mẹ con nữa, được không?”

Mọi người xung quanh thi nhau khen:

“Lượng Tử đúng là hiếu thảo.”

“Ai bảo không chứ, con trai tốt thế này, ồn ào làm gì.”

Chu Đại Sơn được thể, vênh mặt nói:

“Nể mặt thằng Lượng Tử, thì tạm không ly hôn.

Nhưng cũng đừng mong tôi hầu hạ cô nữa.”

Dì họ thứ hai vội tiếp lời:

“Cần gì tới anh, cứ giao cô ấy cho tôi, tôi sẽ chăm sóc cô ấy.”

Đám đàn ông kéo Chu Đại Sơn đi.

Tôi nhắm mắt.

Nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Từ đầu đến cuối, Lượng Tử chưa từng hỏi tôi lấy một câu.

Nó đã lớn, biết cân đo lợi hại.

Nó không còn là điểm yếu mềm của tôi.

Cũng không thể trở thành tấm giáp bảo vệ tôi.

—---

Những ngày sau, tôi tích cực uống thuốc, dưỡng bệnh.

Dì họ thứ hai để tiện chăm tôi, còn dọn sang ngủ ở nhà tôi.

Chu Đại Sơn thì tranh thủ ăn bám, sống mấy ngày liền như ông hoàng.

Rõ ràng là nhà mình, vậy mà ông ta lại thản nhiên sai bảo dì họ thứ hai nấu cơm, giặt giũ.

Chai dầu đổ ra cũng không buồn dựng lại.

Ông ta giục tôi:

“Này, đừng nằm cả ngày nữa, mau ra thu bông đi, để lâu nó hỏng hết đấy.”

Tôi trở mình ngủ tiếp.

Hỏng thì hỏng, bông có quan trọng bằng sức khỏe tôi đâu.

“Ê, mái nhà dột rồi kìa, cô mau đi sửa đi.”

Tôi ở tầng một, ông ta ở tầng hai, nước có dột cũng chẳng dột vào tôi, liên quan gì?

Ông ta tức, chống nạnh mắng.

Tôi nhét bông vào tai.

Ông ta hằm hằm định xông tới đánh, nhưng khi tôi trừng mắt và giơ tay, ông ta khựng lại.

Hừ. Đàn ông.

Một tháng sau, tôi khỏi bệnh.

Tối hôm đó, tôi xách d.a.o ngồi bên giường Chu Đại Sơn.

Có lẽ bản năng con người nhạy cảm với nguy hiểm, ông ta choàng tỉnh:

“Này… cô bị điên à?”

“Ly hôn. Không thì tôi c.h.é.m c.h.ế.t ông.”

Ông ta nhảy dựng, chửi ầm ĩ.

Tôi nhìn chằm chằm, đến khi tiếng chửi nhỏ dần.

Hôm sau, tôi lại xông vào phòng giữa đêm, dùng sống d.a.o quệt lên tay ông ta, khiến ông ta kêu la cả đêm.

Ngày thứ ba, ông ta thức trắng vì sợ. Tôi thì ngủ ngon lành.

Ngày thứ tư, ông ta khóa cửa, lấy bàn chặn lại. Tôi cạy cửa sổ, chui vào, cạo trọc đầu ông ta. Ông ta sợ đến tè ra quần.

Ngày thứ năm, từ sáng sớm, ông ta run rẩy theo tôi đến Ủy ban xã làm thủ tục ly hôn.

Một tiếng sau, tôi có giấy ly hôn trong tay.

Thì ra, thoát khỏi người đàn ông này … cũng chẳng khó.

Chỉ là, tôi đã mất ba mươi năm.

Lấy giấy ly hôn xong, Chu Đại Sơn lại vênh váo trở lại.

Hắn chống nạnh, cười khẩy với tôi:

"Liệu mà sớm chuyển hộ khẩu ra khỏi nhà tao đi.

Hừ, tao muốn xem mày dời đi được tới đâu."

Tôi im lặng.

Bên nhà mẹ đẻ, từ khi bố mẹ mất, anh trai và em trai đã tách hộ khẩu.

Nhà nào cũng khó mà đồng ý cho tôi nhập hộ khẩu lại.

Còn bên nhà họ Chu, đất đai, nền nhà đều đứng tên Chu Đại Sơn.

Dù căn nhà là tôi dựng, đất cũng do tôi canh tác,

nhưng một khi ly hôn, tất cả đều không còn liên quan đến tôi.

Nhà mẹ đẻ không còn là nhà.

Nhà chồng cũng chẳng phải nhà.

Tôi giống như một tá điền, rời khỏi mảnh đất thì chẳng còn gì, chẳng là gì.

Chu Đại Sơn chính là nắm chắc điểm yếu này nên tin rằng tôi không dám ly hôn.

Thấy tôi không nói gì, hắn càng đắc ý:

"Này, điếc à? Nghe không đấy? Mau dời đi!"

Tôi chỉ đáp:

"Ừ."

Nhưng trong lòng nghĩ: phòng hộ tịch đâu phải hắn mở, hắn bảo dời là dời sao?

Tôi không dời, chẳng lẽ hắn báo công an bắt tôi?

Hắn đã làm tôi ghê tởm ngần ấy năm,

thì tôi dây dưa lại cho hắn khó chịu một chút cũng đâu quá đáng.

Hộ khẩu tôi nhất định sẽ chuyển, nhưng không phải bây giờ.

Chu Đại Sơn gửi vào nhóm làng một video:

“Cái kết thảm thương của phụ nữ nông thôn bỏ nhà đi.”

Rồi bắt đầu bóng gió mỉa mai:

【Phụ nữ ngoài hầu hạ đàn ông thì làm được gì? Nhà và đất ở quê toàn đứng tên đàn ông, một phụ nữ nông thôn lên thành phố thì sống kiểu gì? Ai hiểu thì hiểu.】

Đám bạn nhậu của hắn cũng hùa theo giọng châm chọc:

【Có mấy việc, già quá thì làm không nổi, khách cũng đâu có ăn bừa.】

【 Tôi nói thật, chi bằng ra đầu làng dựng cái quán vỉa hè còn hơn, hà tất phải lên thành phố làm cái đó.】

BỊ BỆNH, CHỒNG NẤU CHO TÔI MỘT BÁT CƠM SỐNG

4