Bị crush cũ "ăn vạ"

Chương 2

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~8 phút

Chẳng còn cách nào khác, ai bảo cái thằng đầu dưa hấu đó đã gọi anh là " anh trai" gần mười năm rồi cơ chứ?

Thế là, anh bước qua cặp tình nhân đang ân ái kia, đi thẳng vào trong tiệm.

Trong tiệm, các kệ hàng được sắp xếp rất ngăn nắp, anh đi thẳng vào một lối đi mà không liếc ngang liếc dọc. Phía bên kia, một bóng dáng trắng muốt sắp sửa lướt qua. Ban đầu anh chỉ nghĩ đó là người qua đường bình thường, không mấy để tâm, chỉ một mực tiến về phía trước.

Nhưng giây tiếp theo, ngay khoảnh khắc anh lướt qua bóng dáng mảnh mai ấy cách một kệ hàng, mùi hương nồng nàn đã vương vấn cả thời niên thiếu của anh đột nhiên ùa về từ sâu thẳm ký ức, một lần nữa quấn quýt nơi chóp mũi.

Cùng lúc đó, nhịp tim lại đập mạnh một cách dữ dội sao bao năm dài im ắng…

Không ai hiểu rõ hơn anh tất cả những điều này có ý nghĩa gì.

Và cũng không có bất kỳ ai có thể khiến anh có phản ứng bản năng như vậy – ngoại trừ cô ấy.

Nghĩ đến một khả năng không thể xảy ra, cổ họng của anh nuốt xuống một cách khó nhọc, đôi mắt vốn lười biếng và bình lặng dưới vành mũ cũng đột ngột mở lớn vì sự đồng điệu tâm linh kỳ diệu này, trong đó tràn đầy sự không thể tin nổi.

Điều khiến anh càng lo lắng hơn là, rõ ràng thời gian đã trôi qua rất lâu. Theo lẽ thường, người bên cạnh đáng lẽ đã rời đi rồi... Nhưng cho đến giờ phút này, bóng dáng tuyết trắng ấy vẫn còn hiện hữu trong tầm mắt anh.

Vô thức, anh nín thở. Nhưng giây tiếp theo, anh lại bắt đầu bực bội vì lý do mình làm vậy.

Rõ ràng đã qua lâu như vậy rồi …

Anh rốt cuộc đang chờ mong điều gì? Lại đang lo lắng điều gì?

Rõ ràng biết không thể là cô ấy được.

Thế là, anh như kiểu vò mẻ chẳng sợ nứt, nhanh chóng dứt khoát quay đầu sang, dường như muốn dùng cách trực tiếp và thô bạo nhất để ép mình nhanh chóng dập tắt cái ý nghĩ hão huyền trong đầu, để bản thân nhận ra hiện thực.

Nhưng khi thật sự nhìn rõ khuôn mặt đối phương, đồng tử anh khẽ co lại, lập tức đứng sững tại chỗ, toàn thân cứng đờ.

Bốn mắt chạm nhau, cả hai đều nhìn rõ sự kinh ngạc và bàng hoàng trong mắt đối phương. Trong chốc lát, không ai mở lời trước hay rời mắt đi, chỉ lặng lẽ nhìn nhau, trong lòng trăm mối ngổn ngang.

Không biết đã trôi qua bao lâu, Lục Tư Phóng mới lắc lắc đầu, khẽ khàng cười khẩy một tiếng: " Tôi... bị ảo giác rồi sao? Sao lại vào lúc này chứ..."

Tống Ngữ Hàm cũng từ sự không thể tin nổi mà bàng hoàng tỉnh lại, lặng lẽ lau đi giọt lệ nơi khóe mắt. Nhân lúc người đối diện vẫn còn lầm bầm tự nói chuyện, cô điều chỉnh lại biểu cảm của mình, thử gọi tên người đàn ông:

"Lục Tư Phóng..."

Giọng nói ngọt ngào quen thuộc lại khiến Lục Tư Phóng cứng đờ cả người. Sự thật chứng minh: dù bao nhiêu năm trôi qua, cô vẫn có thể dễ dàng khuấy động trái tim anh, hoàn toàn đốt cháy lý trí anh.

Giây trước vừa tự thuyết phục bản thân xong, giây sau lại sụp đổ ngay lập tức chỉ vì một tiếng gọi đơn giản của cô.

Anh giương mắt nhìn cô chăm chú, khuôn mặt đẹp đến cực điểm cùng với khí chất thanh lãnh như tuyết trên núi cao ấy, tất cả đều hoàn toàn trùng khớp với bóng hình đã bị anh ta cố ý lãng quên trong ký ức.

So với tuổi mười bảy, mười tám, cô bây giờ đã bớt đi vài phần nét trẻ con bầu bĩnh, thêm vài phần đoan trang và thanh lịch. Sau vài năm trầm lắng, cô sau khi trưởng thành lại càng thêm xinh đẹp lóa mắt, khí chất thoát tục.

Thậm chí còn kinh diễm hơn cả thời trung học, chỉ cần nhìn cô một cái cũng khiến anh cảm thấy khó để với tới, chẳng dám lại gần.

Lục Tư Phóng đột ngột hạ thấp tầm mắt, dùng vành mũ che đi ánh mắt đang hoảng loạn không biết đặt vào đâu của mình, bàn tay vẫn luôn yên lặng buông thõng bên chân cũng bị anh nắm chặt thành nắm đấm.

Từ góc nhìn của Tống Ngữ Hàm, chỉ có thể thấy đường quai hàm căng cứng đầy nam tính của anh ta lộ ra ngoài mũ vì đang gồng mình, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn luôn mờ mịt khó đoán.

Thấy vậy, cô đột nhiên cúi đầu cười tự giễu.

Anh ta quả nhiên rất ghét mình, ngay cả chào hỏi cũng không muốn …

Năm xưa là vậy, bây giờ cũng vậy.

Để không khí giữa hai người bớt gượng gạo, Tống Ngữ Hàm vẫn bấm c.h.ặ.t đ.ầ.u ngón tay, nở một nụ cười khách khí nhưng không kém phần lịch sự về phía đối diện:

"Không ngờ lại gặp anh ở đây..."

Thật trùng hợp, vào lúc cô mở lời thì cuối cùng Lục Tư Phóng cũng lấy hết dũng khí muốn nói gì đó với cô, nhưng lại bất ngờ va phải nụ cười đẹp không tả xiết ấy, hô hấp đột nhiên nghẹn lại.

Trái tim lại một lần nữa mất kiểm soát, loạn nhịp "thình thịch thình thịch" không ngừng, như thể không bao giờ chấm dứt.

Dường như trước mặt cô, bản thân anh ta luôn vô lý như vậy – không hề có khả năng tự chủ. Trước đây là vậy, bây giờ không những không tiến bộ chút nào, mà còn càng ngày càng quá đáng.

Anh ta gần như nghi ngờ quyền kiểm soát cơ thể này không nằm trong tay mình, mà nằm trong tay cô.

Anh ép mình quay mặt đi, vẻ mặt lạnh lùng thoáng qua một tia bực bội, dường như đang xấu hổ vì phản ứng bản năng của mình khi nhìn thấy cô. Anh ta nghiến chặt răng, chỉ cảm thấy tim đập không ngừng, dần dần bắt đầu có cảm giác nghẹt thở…

Hình như càng ngày càng khó thở, anh đang bị làm sao vậy?

Ngay sau đó, còn chưa kịp nói ra một câu, anh ta đã đổ thẳng về phía trước trong ánh mắt hoảng hốt của cô gái.

"!!!"

Lời tác giả

Mở màn rồi! Truyện này siêu ngọt, mau đến "gặm" một miếng đi thôi~ [Tung hoa] Các thiên thần nhỏ mau thêm vào tủ sách, moa moa~

Ngoài ra còn có truyện mới siêu kích thích "Mất kiểm soát sau hôn nhân" hoan nghênh mọi người thêm vào tủ sách! Người chồng hoàn hảo, ổn định cảm xúc bỗng hóa điên cuồng đòi tình yêu! Mau mau mau thêm vào tủ sách, sắp "dọn cơm" rồi đó~

Chương 2

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, thấy anh ta không hề báo trước mà ngã thẳng về phía mình, Tống Ngữ Hàm hoảng hốt kêu lên –

Mặc dù đầu óc còn chưa kịp làm ra phản ứng, nhưng cơ thể cô đã vô thức giơ tay đỡ lấy người đàn ông đang đổ thẳng về phía mình, cách một kệ hàng, cô dốc toàn lực chống đỡ anh ta!

May mà Lục Tư Phóng còn biết ngã về phía cô, nếu ngã ngửa ra sau thì kiểu gì cũng bị đụng thành một tên ngốc!

Nhân viên cửa hàng sau khi nghe thấy tiếng động lạ cũng nhanh chóng chạy đến chỗ hai người để hỗ trợ. Hiểu rõ tình hình, anh ta nhìn Tống Ngữ Hàm với ánh mắt rất bất ngờ, không ngờ mỹ nhân xinh đẹp, thanh lãnh tuyệt diễm trước mắt này lại có phản ứng nhanh nhạy và sức chống đỡ mạnh mẻ đến thế…

Nếu không phải cô ra tay kịp thời, hậu quả thật khó lường.

Anh ta đỡ Lục Tư Phóng xuống đất, vỗ nhẹ và lay gọi:

"Thưa anh! Anh tỉnh lại đi! Anh sao vậy?"

Tống Ngữ Hàm cũng vì thế mà được giải thoát, vì đỡ Lục Tư Phóng đã tiêu tốn quá nhiều sức lực của cô. Lúc này, cơ thể cô hơi kiệt sức, nhưng cô không dừng lại, bước chân mềm nhũn đi vòng qua kệ hàng, chạy nhanh đến trước mặt họ, quỳ nửa gối xuống đất, thần sắc hoảng hốt:

"Lục Tư Phóng, anh làm sao vậy, tỉnh lại đi!"

Vỗ nhẹ và lay gọi mấy lần như vậy, nhưng người nằm dưới đất vẫn không hề có phản ứng, hơi thở không rõ ràng…

Nhân viên cửa hàng thấy vậy hoảng sợ tột độ, nếu người này xảy ra chuyện gì trong tiệm, vậy thì anh ta sắp tiêu đời rồi!! Trời ơi, công việc khó khăn lắm mới tìm được, vậy mà sắp mất rồi sao??

Thật sự không được, hình như chỉ còn cách hô hấp nhân tạo thôi…

Thế nhưng, anh ta là một người đàn ông "nguyên xi", bảo anh ta hô hấp nhân tạo cho một người đàn ông khác, anh ta thật sự không tài nào xuống miệng được …

Đang lúc làm bộ làm tịch thì Tống Ngữ Hàm như một nữ thần từ tiên giới hạ phàm, xuất hiện bên cạnh anh ta, khóe mắt ngấn lệ, vẻ mặt bi thương, cả người như phát ra ánh sáng trắng thánh thiện.

Lúc này trong mắt nhân viên cửa hàng, cô không khác gì Bồ Tát giáng trần.

"Cô gái! Cô quen anh tr-...!!"

Chưa đợi nhân viên cửa hàng nói hết, Tống Ngữ Hàm đã nhìn ra sự lưỡng lự của anh ta, biết rõ mạng người là trên hết, cô không một giây chần chừ, cắn nhẹ môi dưới rồi cúi người xuống.

Thực hiện hô hấp nhân tạo cho Lục Tư Phóng đang bất tỉnh…

Trong thời khắc nguy cấp, cô không thể nghĩ ngợi quá nhiều, cũng hoàn toàn không quan tâm đến mối quan hệ giữa họ hiện tại đặc biệt và gượng gạo đến mức nào.

Khoảnh khắc môi chạm môi, vẻ mặt cô chuyên chú, ánh mắt chứa đựng nỗi lo âu… Cô truyền hơi thở cho anh, rồi lại vội vàng thực hiện hồi sức tim phổi. Hoàn toàn không để ý đến cơ bắp căng cứng dưới lòng bàn tay mình vì căng thẳng.

Nhân viên cửa hàng kinh ngạc che miệng, trong lòng điên cuồng gào thét: Trời, gặp được Bồ Tát sống rồi!

Còn Lục Tư Phóng, tuy có một khoảnh khắc ngắn ngủi mất đi ý thức, nhưng thực ra ngay khi cô gọi tên anh lần cuối ấy, anh ta đã tỉnh lại rồi …

Bị crush cũ "ăn vạ"

Chương 2