Bị crush cũ "ăn vạ"

Chương 3

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~9 phút

Trong long đang cân nhắc cách rời đi một cách nhẹ nhàng, nhưng không ngờ khi anh vừa hé mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt quyến rũ chỉ thỉnh thoảng xuất hiện trong giấc mơ được phóng đại vô hạn trước mặt, cho đến khi cơ thể mềm mại của cô chạm vào, mùi hương đặc trưng của cô ấy tràn ngập trong mũi, và thậm chí lưỡi còn nếm được vị ngọt ngào đã lâu không cảm giác được.

Khoảnh khắc này giống như giấc mơ, anh đột nhiên cảm thấy không nỡ mở mắt ra.

Nhưng khi Tống Vũ Hàm áp sát lại anh, nhịp tim trong cơ thể anh càng lúc càng mạnh, như tiếng trống dồn, trong nháy mắt phản bội lại người đang giả bộ bất tỉnh ấy.

Cô thoáng chốc dừng lại, mím môi không nói gì, cơn giận nhanh chóng dâng trào trong lòng, mặt mũi cũng bất giác ngả hồng từ lúc nào. Cuối cùng, cô không chịu đựng được nữa, đ.ấ.m vào cánh tay anh.

“Đồ khốn, anh đang trêu đùa tôi à?”

Sự bạo lực bất ngờ khiến người bán hàng bên cạnh há hốc cả mồm.

Người đàn ông đang say sưa trong giấc mộng bỗng bị đánh một cú, không thể tiếp tục giả vờ nữa, anh ta kêu rên một tiếng rồi từ từ ngồi dậy. Tuy nhiên, trên gương mặt vẫn còn vương vấn chút mơ màng, thậm chí anh ta còn vô thức l.i.ế.m môi dưới, sau đó thanh quản khẽ động, dưới vành mũ, gương mặt anh ta thoáng hiện lên một nụ cười đầy thoả mãn.

Anh ngẩng đầu nhìn về phía Tống Ngữ Hàm, ánh mắt mờ mịt không rõ, như thể có điều gì đó bên trong bị kìm nén từ lâu đang âm thầm giãy giụa trỗi dậy. Do chiếc mũ che khuất, gương mặt đẹp trai như được điêu khắc từ thiên thần của anh cũng bị bóng tối chia thành hai phần, đôi mày và ánh mắt sâu thẳm ẩn trong bóng râm, cả khuôn mặt toát lên vẻ hoang dã, nguy hiểm và đầy tính xâm lược.

Tống Vũ Hàm đã thấy biểu cảm này nhiều lần, đương nhiên cô biết mỗi lần anh trưng ra khuôn mặt như vậy là có ý gì.

Cô ấy hoảng hốt, quay người bỏ chạy như một chú thỏ trắng khi nhìn thấy sói xám.

Lục Tư Phóng đứng dậy đuổi theo, nhưng bị quán tính kéo lại.

Nhìn quanh, anh phát hiện có người đã cởi áo khoác da của mình ra để anh thở dễ dàng hơn. Lúc này, đầu gối của nhân viên cửa hàng đang ấn chặt vào gấu áo khoác da đen tuyền của anh.

Nhân viên cửa hàng dường như vẫn còn chìm đắm trong cú sốc lớn, hoàn toàn không phản ứng kịp. Thấy Lục Tư Phóng nhìn mình với vẻ mặt lạnh lùng, anh ta ngớ ngẩn cười một cái, từ từ giơ ngón tay cái lên. 

“?”

Trong lúc ngượng ngùng, Lục Tư Phóng cũng không còn để ý đến phong độ nữa, mạnh tay kéo áo mình ra, rồi nhanh chóng nhét vài tờ tiền vào tay nhân viên trước khi vội vàng chạy ra ngoài.

Còn chuyện mua thuốc cho Chu Thượng Khanh đã bị anh quên béng đi rồi …

Trong khách sạn, Chu Thượng Khanh đã kiệt sức, chân tay mềm nhũn bước ra từ nhà vệ sinh, vừa khó khăn vịn vào tường vừa đau đớn kêu lên:

“Phóng ca, sao anh còn chưa về…còn về được không?”

Nói xong, mắt anh ta mở to, như thể cảm nhận được điều gì đó, rồi một cú xoay người nhanh chóng lao vào nhà vệ sinh…

Còn Tống Ngữ Hàm tức giận chạy ra khỏi cửa hàng, vừa lau miệng vừa thở hồng hộc tức tối tố cáo hành động côn đồ của Lục Tư Phóng, ta thật sự không khác gì so với thời trung học!

Tức quá đi thôi!!Cô không nên tốt bụng như vậy! Biết thế để anh ta tự lo liệu thì hơn! Thật xấu hổ c.h.ế.t đi được!

Cô quấn một chiếc áo choàng trắng lông xù, chân đi giày cao gót bạc 8cm, khí thế hừng hực bước trên đường phố Trung Cảng.

Hai má không biết vì xấu hổ hay tức giận mà đỏ bừng lên. Hơn nữa cô trời sinh trắng như tuyết, vệt đỏ ửng lan dần đến cổ khiến da thịt cô như phủ thêm một lớp phấn hồng. Sắc hồng đó khiến cô bớt đi phần nào lạnh lùng, lại thêm phần kiều diễm, càng thu hút ánh nhìn của người khác.

Vì đi vội quá túi thuốc buộc ở cổ tay cũng theo bước chân của cô mà lắc lư.

Nếu lúc này trước mặt cô ấy là một người cận thị, chắc chắn họ sẽ nghĩ rằng đó là một nữ minh tinh kiêu sa đang cầm túi hàng hiệu mà cô ấy đại diện để đi dạo phố.

Cô ấy đi qua, mang theo làn gió phảng phất hương thơm, bất cứ nơi nào đi qua cô đều trở thành tâm điểm của sự chú ý. 

Lục Tư Phóng đứng sau, tay cho vào túi quần, nhìn cô ấy dễ dàng thu hút ánh nhìn của cả nửa con phố, khiến người đi đường không khỏi ngoái lại nhìn. Vô số ánh mắt say mê không thể rời khỏi cô, đến nỗi ngay cả khi có người đứng trước mặt cũng không để ý…

“Hừ, vẫn cứ rêu rao như vậy.” 

Miệng thì không nể nang gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy khó chịu không thể nói nổi.

 Anh bĩu môi, như có dự cảm, đưa một ngón tay chạm vào trán của thanh niên đối diện sắp va chạm phải anh, kịp thời dừng bước chân của cậu ta. Nếu không, dù hai người không va chạm, thanh niên cũng sẽ vấp ngã vì bậc thềm. 

“Nhìn đường”.

“Ôi, xin lỗi xin lỗi!”

Thanh niên nhận ra mình thất thố, lập tức cúi người xin lỗi, rồi tiếc nuối quay lại nhìn lần cuối, sau đó mới thán phục mà tiếp tục đi tiếp.

“Wow! Gái xinh!”

Lục Tư Phóng nhức nhức cái đầu, nhắm mắt lại kiềm chế, rất không vui mà lắc lắc tay rồi lại nhét lại vào túi, tiếp tục đuổi theo bước chân của Tống Ngữ Hàm, vô thức trở thành hộ hoa sứ giả hộ tống cho cô.

Hành động tự nhiên tới mức dường như anh đã quên rằng hai người đã không liên lạc suốt năm năm.

Nói cách khác, giờ đây họ chỉ có thể coi như là những người xa lạ vừa mới hôn nhau …

Những người muốn làm hộ hoa sứ giả cho cô có thể xếp hàng dài đến tận bờ đại dương bên kia, Lục Tư Phóng anh sẽ là con cá nào trong đại dương mênh m.ô.n.g ấy?

Điều đáng sợ là mặc dù ý thức của anh ta đã đạt đến trình độ cao, nhưng hai cái chân c.h.ế.t tiệt kia dường như đã tự sinh ra ý thức riêng, vẫn đang không ngừng tiến về phía cô. 

Nhưng anh càng đi càng cảm thấy có gì đó không ổn, cái hướng đi này …

Chẳng lẽ…?

Ý nghĩ hoang đường vừa hiện lên đã được Tống Vũ Hàm xác nhận, bởi vì nơi cô đang đi tới chính là khách sạn năm sao mà lần này anh đang ở. 

Lục Tư Phóng nghiêng đầu, không khỏi cười khẽ.

Tình huống hiện tại có chút buồn cười quá rồi, chẳng lẽ ông trời đang đùa giỡn anh sao?

Nhưng niềm vui chợt nảy sinh trong lòng anh là như thế nào?

Anh nhướng mày, bước vài bước dài, dùng đôi chân dài nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với Tống Vũ Hàm. Những bước đi lén lút của anh trở nên đương nhiên và lộ liễu. 

Anh nhìn cô bước vào thang máy, nhắm chuẩn thời cơ lúc cửa thang máy sắp đóng lại, anh đột nhiên đưa tay chặn cửa lại. Sau đó, anh như ý nguyện nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp kia lộ vẻ kinh hãi nhìn anh.

Đôi mắt sáng ngời ấy giờ đây chỉ có hình bóng của anh.

Anh đột nhiên mỉm cười mãn nguyện, nhưng trong mắt Tống Vũ Hàm, nụ cười của anh lại tràn đầy ác ý.

“Anh đang theo dõi tôi sao?”

Cô ấy dường như càng tức giận hơn, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, cảnh giác nhìn người vừa đến. Nhưng dưới sức ép của người đàn ông, cô chỉ có thể cắn môi dưới liên tục lùi lại, cho đến khi bị người đàn ông kia đẩy đến mép thang máy, không còn đường lui.

Lục Tư Phóng bình tĩnh đi tới, đứng vững vàng cách cô một bước, nhìn cô như một con mồi bị vây quanh không thể thoát ra, mặt cũng càng lúc càng đỏ, ánh mắt anh loé lên vẻ bá đạo và hoài niệm.

 Cảm giác quen thuộc này giống như…bọn họ chưa từng xa cách.

Nhưng khi nghe câu hỏi của cô, anh như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, cụp mắt xuống với ý tứ mơ hồ, khoé miệng nhếch lên một đường cong cay đắng.

“Mấy năm nay em chẳng thay đổi gì cả. Đến gần một chút là lại ngại ngùng…như hoa trinh nữ vậy ”. 

Tống Vũ Hàm bị dồn vào trong góc. Thấy cửa thang máy sắp đóng, cô vội vàng dùng hết sức đẩy mạnh người đàn ông kia! Cô muốn nhân cơ hội anh ta bị đẩy ra mà thoát thân.

Nhưng khi tay cô chạm vào n.g.ự.c người đàn ông trước mặt, cô biết mình đã phạm sai lầm…

Sao giờ anh ta lại cao lớn đến vậy! Mình không thể đẩy anh ta ra được!

Không chỉ vậy, tay cô còn bị Lục Tư Phóng tịch thu, anh ta nắm c.h.ặ.t t.a.y cô. Chỉ cần kéo nhẹ, Tống Vũ Hàm đã không có sức kháng cự mà ngã vào vòng tay ấm áp rộng lớn của anh, mũi cô tràn ngập mùi muối biển và chanh, tươi mát và sạch sẽ như thời niên thiếu.

Tất cả quen thuộc tới mức gợi lại tất cả ký ức của cô về người đàn ông trước mặt, khiến cô hơi choáng váng trong giây lát, thậm chí quên cả việc vùng vẫy.

Cho đến khi giọng nói trêu chọc pha chút bá đạo của anh ta truyền vào tai cô:

“Sao cô lại chạy? Cô sợ tôi đến mức nhìn thấy tôi là bỏ chạy luôn à …”

Tống Vũ Hàm nổi giận đ.ấ.m vào n.g.ự.c anh ta.

“Gặp phải kẻ bám đuôi như anh, không chạy mới là lạ đó!”

Vì cả hai đều không bấm nút tầng khi vào thang máy, nên thang máy cứ đứng ở tầng một. Đúng lúc đó, có người khác muốn dùng thang máy, nên cửa từ từ mở ra hai bên…

Tống Vũ Hàm vẫn nhìn chằm chằm vào tên khốn đang ôm chặt mình, cố gắng dùng ánh mắt “hung dữ” để doạ anh bỏ chạy. Nhưng Lục Tư Phóng nghiêng đầu như đã nhận ra điều gì đó, để lộ nửa khuôn mặt ra ngoài cửa.

Ngoài cửa là một ông chú trọc đầu, dường như đã ngẩn người một lúc lâu. Ông thấy 2 người bên trong thang máy đang nhìn mình … Dưới góc nhìn của ông, khuôn mặt của Lục Tư Phóng bị mũ che khuất phần lớn, chìm trong bóng tối. Trông anh có vẻ u ám, như thể có ai đó đang phá đám chuyện tốt của anh vậy.

Thấy vậy, ông chú đỏ mặt, rất khéo léo ấn nút đóng thang máy cho họ. Ông vừa tặc lưỡi vừa lắc đầu cảm khái: “Giới trẻ bây giờ thật biết chơi…”

Mãi đến khi cửa thang máy đóng hẳn, ông mới chợt nhận ra người đàn ông mình vừa nhìn thấy chính là mục tiêu chuyến đi Trung Cảng này của mình!

Giờ thì có chuyện thú vị để xem rồi

[Lời tác giả] Cốt truyện yêu cầu phải như vậy, hô hấp nhân tạo không thể tuỳ tiện làm được ~~

Nhìn ra ngoài theo tầm mắt của người trước mặt, Tống Vũ Hàm chỉ thấy đỉnh đầu hơi bóng loáng của ông chú ngoài cửa. Cô định nói gì đó, nhưng Lục Tư Phóng đột nhiên cúi thấp người, nhích lại gần cô –

Lần này, cô không dám nhúc nhích nữa.

Giờ phút này, chỉ cần động đậy một chút, cô cũng có thể dễ dàng chạm vào da thịt của đối phương. Cô không muốn lại bị một tên lưu manh không giữ lời như Lục Tư Phong lợi dụng nữa! Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn thang máy đóng lại …

Trong nháy mắt, thang máy im lặng đến mức chỉ nghe thấy tiếng hít thở và nhịp tim. Thoáng chốc cũng không phân biệt được đó là của ai.

Bị crush cũ "ăn vạ"

Chương 3