Chiếc Lá Xấu Hổ
Nhưng hơi thở bên tai cô quá nóng bỏng, dường như có thể bùng cháy ngay lập tức... khiến cả trái tim cô không kìm được mà căng cứng theo mỗi nhịp thở của anh ta, nhịp tim càng lúc càng nhanh, cô cũng gần như thiếu oxy.
Thấy sắc mặt cô càng lúc càng đỏ, khuôn mặt căng thẳng của Lục Tư Phóng bỗng hiện lên vài phần ám muội đột nhiên anh ta chợt mở miệng gọi cô bằng cái tên quen thuộc:
"Cây mắc cỡ."
Cô từ từ đối diện với đôi mắt kiềm chế của anh ta, khẽ bình ổn nhịp tim đang đập loạn xạ.
"Đây là lần đầu tiên tôi như vậy, em phải chịu trách nhiệm với tôi."
Lời tác giả
Vừa nãy phấn khích quá ngất đi rồi... Không phải... Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Tuyên Ngôn Quyền Sở Hữu
Tim đập nhanh không kiểm soát được, không cần đoán cô cũng biết... lúc này mặt mình nhất định đã đỏ không ra thể thống gì, lại còn hết lần này đến lần khác đều vì anh ta mà lộ ra, thật sự là... đáng xấu hổ c.h.ế.t đi được!
Lục Tư Phóng dường như cẩm thấy vẫn chưa đủ, trong tình huống ấy lại còn có thể nói ra những lời vô lại như thế, hoàn toàn không nghĩ đến việc để lại đường lui cho mối quan hệ của hai người.
Tống Ngữ Hàm bị kiềm chặt, không dám động đậy, ngay cả mỗi hơi thở cũng cẩn thận từng li từng tí... ánh mắt loạn xạ, hàng mi dài cũng liên hồi chớp không ngừng.
Mặc dù đã cố gắng hết sức để kiểm soát bản thân , nhưng nhiệt độ cơ thể người đàn ông không ngừng lan tỏa ra khắp cơ thể, khiến cô nhất thời không thể chịu nổi… cũng không biết có phải vì xấu hổ hay sợ hãi, cô lại không kiểm soát được mà run rẩy nhẹ,với một ý chí mơ hồ, lúc này cô chỉ biết vô thức đáp lại :
"...Chịu trách nhiệm thế nào?"
Cô vô thức cắn cắn môi dưới, dò hỏi: "Đền tiền cho anh sao?"
Theo động tác của cô, ánh mắt người đàn ông dần hạ xuống người dưới thân , lông mày nhíu lại đầy vẻ không tán thành: " Tôi không cần tiền." Anh ta nhìn cô chằm chằm, sự ám ảnh trong mắt càng sâu, dục vọng bùng lên, không thể che giấu dù chỉ nửa phần.
Tống Ngữ Hàm vừa lấy hết can đảm ngẩng mắt lên nhìn anh ta đầy nghi hoặc, giây tiếp theo, giọng nói của anh liền như tiếng chuông báo hiệu xông thẳng vào màng nhĩ cô, chấn động tâm can:
" Tôi muốn em."
Lời vừa dứt, anh ta chợt cúi người xuống, không chút do dự, cúi đầu ngậm lấy môi cô.
Khoảnh khắc đó, trái tim cô như ngừng đập, hơi thở cũng ngay lập tức bị tước đoạt, trong đầu chỉ còn lại một khoảng trống mênh mông.
Ba chữ đơn giản... tuyên án mọi nỗ lực của cô trước đó đều là công cốc.
Cảm nhận hơi nóng và xúc cảm mềm mại truyền đến từ môi, mọi động tác của hai người thì dường như chậm đi nhưng tim lại đập nhanh chỉ muốn thoát ra khỏi lồng ngực.
Lấy hết dũng khí mà hôn cô, tim Lục Tư Phóng đập liên hồi như trống, nhưng lực đạo không hề tăng thêm, chỉ nhẹ nhàng chạm khẽ, như sợ làm cô bị thương... Qua một lúc lâu, thấy người trong lòng không ý muốn tránh né, anh lúc này mới từ từ mở mắt, lộ ra một chút ý cười lén lút nhìn phản ứng của Tống Ngữ Hàm.
Phát hiện cô không hề tỏ vẻ cự tuyệt, cảm xúc trong anh lập tức dâng trào . Và tại giây phút mà quyết tâm “ làm liều” lần nữa nhen nhóm ấy, anh nhắm mắt lại, trao cô một nụ hôn nồng cháy, trong lòng dịu dàng như nước, không biết từ lúc nào đã dần chìm đắm vào đó, không thể dứt ra …
"Ưm..."
Môi đau nhói, Tống Ngữ Hàm không nhịn được khẽ rên lên một tiếng, người đàn ông lại thừa cơ lấn tới hôn cô sâu hơn, như thể mất hết lý trí, chỉ mặc cho bản năng tùy ý xoay vần, kỹ thuật hôn khó tả, có vẻ như nuốt chửng cả cô vậy.
Nóng, nóng quá…
Cô cảm thấy mình dường như sắp bị con thú hoang trước mặt này nuốt chửng vào bụng rồi, cho đến lúc này, trong đầu mới kịp vang lên tiếng báo động nguy hiểm, nhưng đã quá muộn.
Lúc này cô đã hoàn toàn không có sức chống cự, chỉ có thể mặc cho tình thế ngày càng đi xa hơn, cùng với người đã dụ dỗ cô chìm sâu vào đó mà đắm chìm, bùng cháy, không thể dứt ra.
Thấy tình hình dần trở nên không thể kiểm soát... Trong phòng tràn ngập hơi thở mờ ám và dịu dàng, nhưng Lục Tư Phóng lại trước khi tình thế trở nên không thể cứu vãn, dùng ý chí cực kỳ mạnh mẽ kiềm chế ý nghĩ tiếp tục, buông tha cô ngay trước khi người trong lòng sắp ngạt thở.
Chỉ thấy anh từ từ rời khỏi người cô, trong mắt vẫn còn sót lại một tia mơ hồ và chậm chạp, khóe môi in một vết son đỏ không thuộc về anh ta. Anh ta bình ổn hơi thở, thậm chí còn nuốt một cái... động tác yết hầu lăn lộn đặc biệt thu hút ánh nhìn.
Và trong mắt Tống Ngữ Hàm, Lục Tư Phóng lúc này trông giống hệt một con thú hoang vừa ăn no nê thỏa mãn.
Và con mồi nhỏ đáng thương bị anh ta bắt được, chính là cô.
Cô chưa từng nghĩ, mình lại vô dụng đến thế…
Rõ ràng phải ác liệt đẩy anh ta ra, rõ ràng phải mắng anh ta một trận nên thân! Nhưng tại sao... cô lại không hề muốn làm như vậy …
"Tại sao... không tránh?" Hơi thở của Lục Tư Phóng vẫn còn chưa ổn định, giọng nói cũng gần như khàn đặc, anh ta dùng ngón cái hơi thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi mềm mại bị mình cắn đến đỏ sẫm, trong mắt tràn ngập vẻ tự trách và đau lòng, sau khi hỏi ra lời còn có sự mong đợi mơ hồ ẩn hiện trong đáy mắt.
Lòng tự trọng đến muộn bắt đầu quấy phá, Tống Ngữ Hàm trong lòng vừa cảm thấy ấm ức vừa lập tức hốc mắt ướt đẫm... chưa đầy một lát mắt cô đã tràn đầy lệ trong suốt. Nước mắt chảy nhanh xuống gò má mịn màng của cô, làm ướt đầu ngón tay người đàn ông, vô cớ khiến tim anh ta cũng nhói lên một cái.
Lục Tư Phóng cau mày, vẻ mặt rõ ràng hoảng hốt: "Xin lỗi, tôi..."
Dường như không chịu nổi ánh nhìn nồng nhiệt đến vậy của anh ta, Tống Ngữ Hàm chọn quay mặt đi, tim cô rất rối loạn, vẻ mặt cũng hiện lên vài phần mơ hồ và hoảng hốt, khi nói chuyện cũng mang theo rõ rệt tiếng nức nở:
"Em không biết, em không biết tại sao mình lại như vậy..." Cô dường như càng buồn hơn, khóc thút thít nhỏ nhẹ: "Mỗi lần ở trước mặt anh, em đều trở nên hoàn toàn không giống mình, em cũng không biết mình rốt cuộc bị làm sao..."
Người đàn ông sững sờ, dường như không ngờ cô lại nói ra những lời như vậy, lại còn khóc thành cái bộ dạng đáng thương này... Ngay lập tức tay chân luống cuống, vừa run rẩy lau nước mắt cho cô, vừa ép buộc mình bình tĩnh lại để sắp xếp và suy nghĩ lời cô nói.
Rất nhanh, anh ta đã nắm bắt được trọng tâm trong lời nói của cô – "Ở trước mặt anh, trở nên không giống mình."
Dường như nhận ra điều gì đó, mắt Lục Tư Phóng ngay lập tức mở lớn nhất có thể, sự hoảng loạn bối rối trong mắt cũng lập tức chuyển thành bất ngờ và mừng rỡ, anh ta lại lần nữa nhìn về phía Tống Ngữ Hàm, động tác nhẹ nhàng xoay mặt cô về phía mình, ép cô đối diện với anh ta, hơi thở cũng vô thức mang theo vài phần run rẩy:
"– Em thích tôi, đúng không?"
Tống Ngữ Hàm cố gắng kìm lại tiếng khóc, tay nắm chặt tấm thảm cũng vô thức siết chặt hơn, cô theo bản năng muốn phủ nhận, nhưng một chữ " không" đến đầu môi lại không tài nào nói ra được, tình cảm và lý trí dường như đang điên cuồng giao chiến trong đầu, khiến cô lại nảy sinh ý định lùi bước.
Cô đột nhiên kháng cự ngồi dậy, nhân lúc Lục Tư Phóng đang bị niềm vui làm cho choáng váng, cô liền đẩy anh ta ra, không ngờ lần này lại thành công dễ dàng... Lực đẩy có chút mạnh, đến nỗi lưng người đàn ông đập mạnh vào tường, khiến anh ta không nhịn được phát ra một tiếng rên rỉ trầm đục.
Nhìn thấy sự khó hiểu và tổn thương chợt hiện trong mắt người đàn ông, Tống Ngữ Hàm lập tức lại bất an, ánh mắt né tránh cái nhìn nồng nhiệt đó, nghiến chặt môi dưới để ngăn mình nói lỡ một chữ.
Làm sao cô có thể nói ra được chứ... Năm đó anh ta tiếp cận cô như vậy, chiếm trọn mọi rung động thời niên thiếu của cô, nhưng rồi lại không từ biệt trước khi mối quan hệ của hai người có thể công khai rõ ràng, không để lại một chữ nào.
Nói là sẽ cùng nhau thi đậu Đại học Trung Kinh, nhưng sau khi có điểm cô lại không bao giờ gặp lại anh ta.
Cô ban đầu nghĩ anh ta thi trượt, cảm thấy mất mặt... nên mới không chịu gặp cô, thế là cô nhắn tin cho anh ta, muốn nói với anh ta không sao cả, dù anh ta không thi đậu Đại học Trung Kinh cô cũng không bận tâm, nhưng cô hoàn toàn không thể liên lạc được với anh ta.
Cho đến khi nhập học, cô tình cờ nghe được một lời đồn từ những người xung quanh, lúc đó mới biết cùng khóa có một vận động viên bóng rổ chơi đặc biệt giỏi, cũng họ Lục, là người vào bằng thành tích vượt xa điểm chuẩn, nhưng không hiểu sao sau khi nhập học mới phát hiện là một kẻ "ăn may", hoàn toàn không hiểu gì về thể thao, cuối cùng thảm hại chuyển ngành…
Cô đầy mong đợi đi tìm anh ta, nhưng lại nhìn thấy một khuôn mặt lạ lẫm chỉ thấy có thoáng giống anh ta.
Khoảnh khắc đó, cô cau chặt mày, trong lòng tràn ngập sự tức giận và ghê tởm... Vì vậy, khi người đó với khuôn mặt chỉ có ba phần giống anh ta đứng trước mặt cô khoe mẽ, cô hoàn toàn không thể kìm nén sự bồn chồn và bất an trong lòng, lần đầu tiên trong đời đã đánh người, tát anh ta một cái.
Lúc đó cô không kìm được nghĩ, mình nhất định là điên rồi, nhìn ai cũng thấy giống anh ta …
Nhưng lần rung động đầu đời lại kết thúc không có kết quả ngay trước cửa ngõ, thậm chí là sự chia ly đột ngột như vực thẳm, làm sao cô có thể giữ được lý trí?
Từ đó về sau, tiếng tăm ngang tàng của cô lan khắp trường, không còn nam sinh nào dám đến bắt chuyện với cô nữa…
Cô cũng không bận tâm, chỉ cắm đầu vào học tín chỉ, học điểm... không bỏ qua bất kỳ cơ hội thực hành nào, dùng hết bộ sưu tập tác phẩm này đến bộ sưu tập tác phẩm khác và hết đợt thực tập này đến đợt thực tập khác để lấp đầy toàn bộ thời gian của mình, còn vì thế mà có biệt danh là "Trung Kinh cuồng nhân".
Dần dà, ngay cả nhóm thiên chi kiêu tử bên cạnh cũng thấy cô đáng sợ và u uất, cũng rất ít người còn muốn lại gần cô nữa.
Cứ như vậy cô đơn trải qua bốn năm, cô lạnh lùng như một quái vật vô tâm vô tình.
Cô nghĩ rằng như vậy có thể xóa đi dấu vết của anh ta đã từng tồn tại, nghĩ rằng mình sẽ nhanh chóng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, bóng dáng ngang tàng bá đạo đó thực ra chưa bao giờ đến thế giới của cô…
Nhưng tại sao, anh ta lại xuất hiện không báo trước.
Không một lời giải thích, vẫn ngang ngược bá đạo như trước, giống như... giống như năm năm anh ta biến mất hoàn toàn chỉ là ảo giác của cô... bây giờ lại còn như mất trí nhớ, bất chấp làm ra hành động như vậy với cô rồi lại làm ra vẻ đáng thương như thể người tổn thương là anh vậy, thậm chí còn truy hỏi không ngừng ép buộc cô nói ra suy nghĩ của mình …
Anh ta rốt cuộc, rốt cuộc muốn cô thế nào?!
Nghĩ đến đây, dường như đã chạm vào một cái công tắc buồn bã nào đó, nước mắt Tống Ngữ Hàm cứ ròng ròng chảy không ngừng, chóp mũi và hốc mắt đều đã đỏ bừng, cả người mong manh như thể chỉ cần chạm nhẹ là vỡ tan.
Tiếng "tí tách tí tách" rơi vào tai Lục Tư Phóng khiến anh ta tỉnh táo khỏi sự hỗn loạn tức thời, bộ dạng gần như tan vỡ của người trước mắt càng khiến anh ta mắt đỏ rực, trái tim cũng trong khoảnh khắc đó đột nhiên co thắt mạnh, ngay cả hơi thở cũng mang theo cảm giác đau đớn.
Nhưng anh ta hoàn toàn không để ý đến những điều đó, chỉ luống cuống nửa quỳ trước mặt cô cố gắng giúp cô lau nước mắt, trên mặt đầy vẻ tự trách và hoảng hốt: "Đừng khóc, tôi không hỏi nữa được không, tôi không hỏi em nữa." Anh ta mắt đỏ hoe nhất quyết dỗ dành cô: "Em muốn thế nào cũng được …”